Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pimguE7o0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

“Không cần bật đèn đâu.”

Tôi cố hết sức ngửa cổ lên, dâng tặng chiếc cổ trắng nhợt của mình cho màn đêm.

“Chồng à, không sao đâu, anh ra tay đi.”

34

Tôi không nghe thấy tiếng lòng của anh ấy.

35

Nghe nói vào khoảnh khắc cổ bị cắt, con người sẽ không cảm thấy đau đớn.

Chỉ có một luồng băng giá thấu tận xương tủy, bào mòn linh hồn cho đến khi tan biến hoàn toàn.

Nhưng tôi không chờ được cái lạnh thuộc về mình.

“Uyển Doanh, mở mắt ra đi.”

Tôi lo lắng mở mắt, ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa lập lòe trước mắt tôi.

Triệu Doanh cầm một miếng bánh đã cắt sẵn, trên đó cắm một cây nến đang cháy.

“Uyển Doanh, chúc mừng kỷ niệm mười năm ngày cưới.”

36

Ngày 30 tháng 7 năm 2013, chúng tôi nhận giấy đăng ký kết hôn.

Ngày 30 tháng 7 năm 2023, tròn mười năm chúng tôi kết hôn.

Chúng tôi vẫn bên nhau, chưa từng rời xa nhau.

37

“Em ước đi.”

Anh ấy đưa miếng bánh cùng ngọn nến đến sát môi tôi, nhưng lúc này lòng tôi đã rối bời.

Triệu Doanh, chẳng lẽ anh không muốn giết em sao?

Nhưng tiếng lòng của anh, đã bao nhiêu lần lặp lại quyết tâm ấy…

Tôi nhìn anh ấy, ánh nến phản chiếu lên gương mặt gầy gò khiến anh ấy trông như đã trẻ lại mười tuổi.

Tôi nhắm mắt, hít sâu rồi thầm ước.

“Phù—”

Ngọn nến vụt tắt, giống như điều ước không thực tế mà tôi vừa khẽ thì thầm.

Giá như tôi có thể khoác lên mình bộ váy cưới và cùng Triệu Doanh bước vào lễ đường, như thế sẽ hạnh phúc biết bao.

Nhưng chúng tôi thậm chí còn chưa kịp chọn ngày cưới, thì mọi thứ đã bị chiếc xe hơi ấy nghiền nát.

“Uyển Doanh, em đã ước điều gì vậy?”

“Nói ra rồi…” Tôi khẽ nghiêng đầu, cố giấu đi giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống khóe mi, “…thì sẽ không linh nghiệm nữa.”

Triệu Doanh không nói gì mà chỉ lặng lẽ quay người, bước đến bên tường.

“Tách.”

Đèn bật sáng.

Là… váy cưới sao?

Tôi không thể tin vào mắt mình.

Tấm voan nhẹ nhàng bay bổng, chân váy lấp lánh như ánh sao, tựa như một dải ngân hà huyền diệu giữa trời đêm.

38

“Mười năm trước, anh đã không thể khoác lên em chiếc váy cưới. May mắn thay, hiện anh vẫn còn cơ hội để bù đắp tiếc nuối này.”

Triệu Doanh xoay tay quay giường chăm sóc, giúp tôi nửa ngồi dậy.

Anh ấy quỳ một gối xuống rồi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.

“Dù đã biết câu trả lời từ rất lâu, nhưng anh vẫn muốn hỏi lại một lần nữa. Uyển

Doanh, em có đồng ý lấy anh không?”

Trong chiếc hộp, đôi nhẫn bạc lấp lánh dưới ánh đèn.

Tôi cố gắng điều khiển cơ cổ, gật đầu mạnh nhất có thể.

“Em đồng ý.”

“Còn nữa,” tôi chu môi, nhìn anh nói, “phải ôm em nữa nhé.”

39

“Mặc váy cưới trước, hay ăn bánh trước?”

Niềm vui và sự cảm động hóa thành những giọt nước mắt, nhưng Triệu Doanh đã nhẹ nhàng lau khô chúng. Anh ấy hôn lên trán tôi, rồi khẽ hỏi.

“Ăn bánh trước đi, chồng ơi, em đói rồi.”

Bánh rất thơm, kem rất ngọt.

Sau khi đút cho tôi một miếng bánh, Triệu Doanh lấy chiếc voan của váy cưới và vụng về đội lên tóc tôi.

“Chồng đã mượn được một chiếc máy ảnh. Đợi em ăn no thì chúng ta chụp vài tấm ảnh nhé?”

Hơn cả việc chụp ảnh, tôi muốn làm rõ một số điều.

“Chồng ơi, anh có yêu em không?”

“Tất nhiên là yêu em rồi.” Anh ấy đáp không chút do dự.

Nhưng tôi không muốn một câu trả lời hời hợt như vậy.

“Triệu Doanh, em muốn nghe anh nói thật lòng.”

“Em đã trở thành thế này rồi, rốt cuộc… anh còn yêu em vì điều gì?”

40

Triệu Doanh chìm vào suy tư.

Vài phút sau, anh ấy mới nghiêm túc trả lời:

“Anh không biết.”

“Lúc đầu, anh bị thu hút bởi nét chữ và nụ cười của em, xao động vì nhan sắc và vóc dáng của em.”

“Nhưng khi đó giữa chúng ta chỉ được gọi là thích, còn xa mới gọi là yêu.”

Tôi hoang mang nhìn Triệu Doanh. Anh ấy khẽ vuốt mái tóc ngắn rối bời của tôi, trong mắt ánh lên tình yêu sâu đậm, không dứt.

“Tình yêu không chỉ là sự gần gũi hay đam mê, mà còn là trách nhiệm.”

“Không phải chỉ những điều đẹp đẽ mới xứng đáng được yêu. Những điều bình thường, tầm thường, thậm chí cả khiếm khuyết… cũng xứng đáng để yêu thương.”

“Nếu em nhất định muốn anh nói anh yêu em vì điều gì… thì thực sự rất khó trả lời.”

“Anh không yêu những nhãn mác gắn trên người em, cũng không vì chúng thay đổi mà dao động.”

“Nếu có một người phụ nữ khác rơi vào hoàn cảnh giống em, nằm ở đây, anh thậm chí sẽ không liếc nhìn cô ấy dù chỉ một lần.”

“Anh yêu em, chỉ vì em là chính em.”

41

Tình yêu không phải là một công thức.

Nó không có đáp án chính xác, nhưng có thể được thể hiện và lưu giữ theo nhiều cách khác nhau.

Có lẽ chúng ta không thể dùng lời để miêu tả hình hài của nó.

Nhưng khi tình yêu thực sự xuất hiện thì chúng ta đều sẽ nhận ra.

42

Tim tôi đập nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, như thể quay trở lại khoảnh khắc ban đầu khi chúng tôi mới yêu nhau.

“Triệu Doanh, em yêu anh.”

“Uyển Doanh, anh cũng yêu em.”

Anh ấy ôm tôi vào lòng như ôm một chú mèo nhỏ.

Tình yêu mãnh liệt bao trùm lấy tôi, hơi thở ngày càng trở nên khó khăn. Hô hấp… hô hấp…

Tôi cố gắng mở rộng lồng ngực, nỗ lực hút không khí vào mũi và miệng.

— Nhưng lượng oxy mà tôi bắt được ngày càng ít đi.

Thế giới trước mắt tôi dần dần chìm vào bóng tối.

43

“Uyển Doanh, Uyển Doanh?”

Là… giọng của Triệu Doanh… đang gọi tôi…

Vậy ra… cuối cùng… anh ấy vẫn quyết định ra tay rồi…

“Uyển Doanh, em nghe thấy không?”

Nghe thấy… nhưng… cũng có thể giả vờ không nghe thấy…

Ngốc quá… bỏ thuốc độc vào bánh… sẽ bị cảnh sát phát hiện đấy…

May mà… tôi đã chuẩn bị sẵn di thư rồi…

Hy vọng… anh sẽ may mắn…

Triệu Doanh… em yêu anh.

44

“Thình… thịch… thình… thịch…”

Trái tim tưởng như đã lặng yên lại một lần nữa đập nhịp nhàng, vẽ nên một khe hở trong thế giới tăm tối.

Ánh sáng cố gắng len qua mí mắt tôi, kéo ý thức và linh hồn tôi dần trở lại.

“Tích tắc.”

Tôi mở mắt ra.

Ánh sáng chói lóa từ chiếc đèn huỳnh quang phản chiếu lên túi truyền dịch lơ lửng giữa không trung. Một giọt dung dịch trong suốt chậm rãi rơi vào buồng nhỏ của dây truyền.

Trần nhà, chai truyền dịch, giá treo… cùng với mùi thuốc sát trùng vương vấn nơi chóp mũi.

Đây là… bệnh viện sao?

Tôi… vẫn còn sống à…

“Tỉnh rồi! Cô ấy tỉnh rồi! Bác sĩ, mau đến đây!”

Triệu Doanh bật dậy khỏi ghế, giọng khàn đặc đang run rẩy gọi bác sĩ.

Đúng là đồ ngốc… Chắc chắn đến liều lượng thuốc độc cũng không kiểm soát được nữa chứ gì.

Tôi nghĩ vậy và nghiêng đầu nhìn về phía anh ấy.

Ban đầu, tôi chỉ muốn xem nét mặt của anh ấy lúc này, nhưng ánh mắt lại vô thức bị hút vào mái tóc bạc trắng của Triệu Doanh.

Thì ra… tôi đã ngủ lâu đến thế rồi.

Lâu đến mức… mái tóc đen của anh ấy cũng hóa thành màu trắng.

45

Bác sĩ kiểm tra cho tôi xong thì kéo Triệu Doanh ra ngoài, chắc là để dặn dò điều gì đó.

Một y tá đứng cạnh giường bệnh, cẩn thận ghi chép các chỉ số trên máy theo dõi.

“Cho tôi hỏi… hôm nay là ngày mấy?”

Vừa cất lời, tôi mới nhận ra mình đang đeo mặt nạ oxy.

Luồng không khí lạnh buốt bị máy thở ép vào mũi, tràn qua khí quản, rồi lấp đầy lá phổi lạnh lẽo của tôi.

“Ngày 31 tháng 7.” Y tá trả lời.

“Xin lỗi, tôi muốn hỏi thêm… bây giờ là năm nào?”

Cô y tá nghiêng đầu nhìn tôi, có vẻ chưa hiểu ý tôi là gì.

Một lát sau, dường như cô ấy chợt nhận ra điều gì đó mà nước mắt lập tức trào ra khỏi khóe mi.

“Là năm 2023.”

Cô ấy lau nước mắt, rồi mỉm cười nhìn tôi.

46

“Triệu Doanh, rốt cuộc em bị sao vậy?”

Tôi nhìn anh ấy ngồi bên mép giường, mái tóc đã bạc trắng. Đôi mắt anh ấy thâm quầng, hằn rõ dấu vết của những đêm dài không ngủ.

“Không có gì đâu, chỉ là chút bệnh vặt thôi, sẽ nhanh khỏi mà.” Triệu Doanh nhún vai, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng.

“Vậy còn tóc anh?”

“Hôm qua anh mới nhuộm đấy, anh…”

Tôi bật cười, cắt ngang lời nói dối vụng về của anh ấy.

“Triệu Doanh, em muốn nghe sự thật.”

“Thật sự không có gì đâu, Uyển Doanh, thật mà…”

Tôi không hỏi nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn anh ấy chằm chằm.

Để che giấu sự bối rối, anh ấy cũng cố đối diện với ánh mắt tôi.

Một phút… năm phút… mười phút trôi qua.

Cuối cùng, Triệu Doanh cũng sụp đổ. Anh ấy không dám nhìn thẳng vào tôi nữa, đôi tay thô ráp siết chặt mép chăn, như thể đó là mạng sống của tôi—chỉ cần buông lỏng một chút thôi thì tôi sẽ lặng lẽ biến mất.

47

Ung thư phổi, giai đoạn cuối.

48

“Uyển Doanh, không sao đâu. Anh đã hỏi bác sĩ rồi, ung thư có thể chữa trị mà.

Chỉ cần làm phẫu thuật…”

“Tiền đâu?”

Hai từ lạnh lùng cắt ngang lời anh, khiến Triệu Doanh lại rơi vào im lặng.

“Anh… anh có thể đi kêu gọi quyên góp, tìm sự giúp đỡ…”

“Giống như trước kia, vứt bỏ lòng tự trọng, biến mình thành một kẻ ăn xin về mặt tinh thần sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương