Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Mỗi lần Hạng Đống khóc, trong lòng tôi như có một cơn mưa lớn trút xuống, lất phất rả rích, thấm đẫm cả non sông.
Tôi không biết khóc.
Một trong những lý do mẹ bỏ rơi tôi ngày trước là vì tôi bẩm sinh không biết rơi nước mắt, vừa nhìn đã thấy là một đứa lòng dạ sắt đá, sống không thọ, nuôi lớn cũng chẳng mong được báo đáp.
Hồi học cấp ba, khi kiếm được khoản nhuận bút đầu tiên, tôi đã lặng lẽ đến bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ nói tôi bị thiểu năng tuyến lệ bẩm sinh, cần dùng nước mắt nhân tạo để giảm triệu chứng khô mắt.
Vậy nên, lọ nước nhỏ mắt trong hộp bút của tôi thật sự không phải đạo cụ trà xanh.
Chỉ cần Lạc Đình Lan chịu hạ mình hỏi tôi một câu thôi, tôi đã sẵn sàng nói hết cho cô ta biết rồi.
Nhưng cô ta chẳng bao giờ thấy cần thiết phải tìm hiểu sâu thêm về tôi.
Trái ngược với tôi, Hạng Đống thật ra rất hay khóc.
Lần đầu tiên tôi chạm mặt anh, là sau giờ học ở nhà thi đấu, tôi vô tình bắt gặp anh đang ngồi ở góc, mặt vùi vào lòng bàn tay, âm thầm khóc.
Giống như mỗi lần nhìn thấy người khác khóc, tôi bước đến, đưa cho anh một gói khăn giấy.
Anh xua tay, không ngẩng đầu lên nhìn xem là ai, chỉ khàn giọng bảo tôi đi chỗ khác.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, trong góc tối không đèn, cũng ngồi bệt xuống đất như anh, ôm gối, lặng lẽ nhìn anh.
Nhìn vai anh thỉnh thoảng lại run nhẹ một cách kỳ lạ, bụng phập phồng như con ếch, nhấp nhô liên tục.
Nhìn anh thở gấp, ngắn và dồn dập, dường như mỗi lần hít vào chưa kịp đến phổi đã bị nghẹn lại ở cổ họng.
Được khóc một trận sảng khoái như vậy… sẽ là cảm giác thế nào nhỉ?
Khi anh khóc mệt rồi, buông tay xuống, đôi mắt đỏ hoe mơ hồ lướt qua nhà thi đấu đang mờ tối.
Thấy tôi, anh giật nảy mình, lắp bắp ngạc nhiên: “Cậu… cậu sao vẫn chưa đi?”
Tôi đứng dậy, phủi mông:
“Sắp đi rồi, cảm ơn cậu nha, bạn học.”
Anh cau mày, có vẻ giận, nhưng câu nói của tôi lại khiến anh thấy tò mò.
“Cảm ơn tôi? Vì cái gì?”
“Cảm ơn cậu đã khóc thay tớ.” – tôi cười nhẹ với anh.
“Tớ trời sinh không biết khóc, cậu biết điều đó khó chịu đến mức nào không? Tớ nhìn cậu khóc, cứ như chính mình vừa khóc được một trận thật đã đời vậy.”
Từ lần đó trở đi, tôi và Hạng Đống dần thân thiết hơn.
Anh kể cho tôi nghe bí mật của mình.
Trong mắt người ngoài, Hạng Đống là con cưng của trời.
Cậu con trai có cha mẹ hoàn hảo: cả hai đều là tiến sĩ du học Mỹ, là giáo sư đại học, ăn nói khéo léo, cư xử nhã nhặn.
Không ai biết, cặp vợ chồng ấy chỉ là vỏ bọc hòa hợp bên ngoài, còn bên trong thì lạnh nhạt, xa cách.
Điều duy nhất họ đồng lòng, chính là làm sao dạy con một cách ngắn gọn và hiệu quả nhất.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả những việc Hạng Đống làm đều phải đáp ứng tiêu chuẩn cao của cha mẹ.
Ăn xong, chén đũa phải đặt đúng vị trí đã định, trong bát không được còn sót lại chút cơm hay dầu mỡ nào, đũa cũng không được dính hạt cơm.
Không liếm sạch bát đũa tức là tăng thêm gánh nặng rửa chén.
Mỗi ngày chỉ được ăn một loại trái cây, không được ăn nhiều, sợ đau bụng. Cũng không được không ăn, sợ thiếu vitamin mà sinh bệnh.
Không được ăn vặt, bất kể là loại gì, vì ăn vặt dễ gây đau bụng.
Mà đau bụng nghĩa là gây phiền phức.
Tóm lại—mọi hành vi sinh hoạt của Hạng Đống, đều phải tuân thủ nguyên tắc: không được gây thêm phiền toái cho cha mẹ.
Là một cậu con trai sắp thành niên, Hạng Đống không được phép khóa cửa phòng mình, thậm chí còn không có nổi một chiếc điện thoại riêng.
Ba mẹ Hạng Đống để chứng minh rằng mình là người văn minh, đã đặc biệt mua một chiếc iPhone đời mới, đặt ở bàn ăn trong phòng khách, gọi đó là “điện thoại chung của gia đình”, Hạng Đống có thể dùng — nhưng không được đổi mật khẩu.
Chỉ cần vi phạm bất kỳ lệnh nào của họ — hậu quả sẽ ra sao?
Ba mẹ anh là trí thức cao cấp, đương nhiên không như tên cặn bã ba tôi, suốt ngày văng tục rồi động tay động chân.
Nhưng trong nhà họ có một “phòng đen” đặc chế, được thiết kế bằng vật liệu cách âm và chắn sáng đặc biệt.
Chỉ cần tắt đèn, mọi âm thanh và ánh sáng bên ngoài đều biến mất.
Họ cho rằng, đó mới là phương pháp trừng phạt văn minh.
Mỗi lần nhắc đến căn phòng đen đó, Hạng Đống lại run lên bần bật.
Ký ức sớm nhất của anh về căn phòng ấy là vào năm năm tuổi.
Hôm đó, trên đường tan học, anh gặp một nghiên cứu sinh của cha. Anh trai ấy hay cười, đã mời anh một cây kem, rồi tiện miệng kể lại chuyện đó với cha anh.
Vậy là cha anh nhốt anh vào phòng đen — tròn một ngày, không cho ăn, không cho ra, thậm chí bắt anh phải giải quyết mọi thứ ngay trong căn phòng đó.
Một đứa bé năm tuổi, bị nhốt giữa bóng tối tuyệt đối, cùng với chính chất thải của mình, trải qua hai mươi tư giờ bị cắt đứt hoàn toàn với thế giới, không thiếu một phút một giây —
Hẳn là đã khóc đến khản giọng, gào đến rách cổ họng.
Nhưng thế giới vẫn hoàn toàn im lặng. Chỉ còn lại tiếng khóc và tiếng kêu của chính mình.
Đến cuối cùng, cả tiếng khóc cũng nhỏ dần đi, anh có lẽ chỉ còn nghe được tiếng nước tiểu thấm vào quần áo, tiếng dòng máu chảy trong huyết quản, và tiếng tim đập trong lồng ngực.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, tôi lại lạnh sống lưng.
Đột nhiên thấy, gã ba khốn nạn của tôi, người từng ngồi tù, miệng toàn lời thô tục — cũng còn có chút gì đó… gần gũi và “dễ thương” hơn.
Một Hạng Đống như thế, tất nhiên không được phép khóc.
Vì khóc nghĩa là phiền phức.
Nó đồng nghĩa với việc người lớn phải bỏ thời gian để giải quyết cảm xúc của anh.
Nên anh chỉ có thể lén lút trốn ra ngoài, đến chỗ không ai thấy để khóc.
Nhưng trường học cũng không phải nơi an toàn.
Như hôm ấy chẳng hạn, người vào nhà thi đấu có thể là tôi, nhưng cũng có thể là người khác.
Tôi đã nói với anh, có thể đến nhà tôi, vào phòng tôi, khóa cửa lại, muốn khóc thế nào cũng được.
Tôi nắm tay anh, dẫn anh đi xem cây đại thụ ngoài ban công, chỉ vào chiếc ban công treo chuông gió to đùng:
“Đó là phòng tớ. Dù đèn có bật hay không, chỉ cần cậu gõ ba cái lên cửa sổ, tớ sẽ biết là cậu. Tớ sẽ mở cửa.”
Mùa hè năm lớp 11, Hạng Đống đến nhà tôi lần đầu tiên.
Hôm đó là sau kỳ thi phân lớp.
Trong kỳ thi ấy, vì bị sốt nên anh làm bài không tốt, tụt xuống hạng năm toàn khối.
Anh bị phạt nhốt phòng đen hai ngày.
Khi anh đến nhà tôi, nhìn như một bóng ma.
Tóc ngắn rối bù, bẩn thỉu, mặt đầy râu, đôi mắt vô hồn.
Điều khiến tôi lo nhất, là vòng băng dày cuốn quanh tay anh.
Anh từng có ý định tự sát.
Chỉ là, trước khi mất đi ý thức, anh đã nhớ đến tôi.
Nhớ đến lời hứa giữa tôi và anh—
“Đợi chúng ta học xong đại học, sẽ có thể rời đi thật xa, để người lớn vĩnh viễn không thể tìm thấy.”
Khoảnh khắc đó, giọng nói của tôi như âm thanh từ thiên đường, kéo anh ra khỏi tuyệt vọng.
Anh lần mò tìm băng gạc trong ngăn kéo, cầm máu, bôi thuốc.
Sau đó ngồi lại vào bàn học, lặng lẽ làm bài tập.
Ba mẹ anh thấy vết thương trên cổ tay anh, nhưng chọn cách làm như không thấy, không hỏi gì, không nói gì.
Cứ như thể chỉ cần mở lời, là sẽ rước thêm vô vàn rắc rối.
Sau bữa tối, anh rửa bát xong, đặt gọn vào đúng chỗ như quy định, rồi nói là ra ngoài tìm bạn học thảo luận đề thi, rời khỏi nhà.
Anh làm đúng như tôi đã chỉ, đến nhà tôi.
Khi anh khóc đứt quãng, nghẹn ngào không thành tiếng, tôi không biết phải an ủi thế nào.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào… tôi lại hôn lên môi anh.
Đó là nụ hôn định tình của chúng tôi.
Cho nên, ở một mức độ nào đó, đúng là tôi chủ động với Hạng Đống.
Và có lẽ, đây chính là một trong những bằng chứng mà Lạc Đình Lan dùng để khẳng định tôi là con gái không biết liêm sỉ.
7
Kiếp trước, mãi đến khi kỳ thi đại học kết thúc, Hạng Đống mới biết tin tôi qua đời.
Tôi cũng chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra—sau khi chết, linh hồn tôi không tan biến, mà cứ lơ lửng quanh anh và Lạc Đình Lan, không rời nửa bước.
Anh như phát điên, chạy đến nhà tôi, đúng lúc bắt gặp ba tôi đang thu dọn di vật trong phòng tôi.
Anh bị ba tôi đánh—đầu chảy máu, răng gãy mấy cái, mặt sưng vù.
Anh không biết phản kháng, thậm chí không biết che đầu, chỉ biết đứng yên chịu trận, giọng khàn khàn van nài:
“Chú ơi… chú ơi… xin chú trả An Giai lại cho cháu… xin chú… trả lại cho cháu…”
Ba tôi đánh anh rụng mấy chiếc răng, mặt sưng vù, lời nói lập bập không rõ tiếng, anh vẫn không ngừng lặp đi lặp lại câu ấy:
“Cầu… xin… chú… gừ… gừ… trả An… Giai… khừ… cho… cháu…”
Chính Lạc Đình Lan đã đến kịp lúc, dùng việc báo cảnh sát để uy hiếp, ba tôi mới chịu dừng tay, đuổi họ ra khỏi nhà.
Lạc Đình Lan ngồi cùng anh dưới nhà tôi đến tận sáng hôm sau.
Cô ta là người đã nghe điện thoại của ba mẹ anh, nói dối rằng anh đang giúp cô làm một dự án nên phải thức đêm.
Ba mẹ Hạng Đống luôn tỏ ra hòa nhã tử tế trong mắt người ngoài, đương nhiên cũng không nói gì thêm.
Quãng thời gian đen tối nhất đời Hạng Đống, là Lạc Đình Lan ở bên anh vượt qua.
Cô ta nhiều lần phát hiện anh có ý định tự sát, nghĩ đủ cách ép anh ăn cơm, buộc anh đi lại, bắt anh phải mở miệng nói chuyện.
Ngay cả sau khi có điểm thi đại học, cũng là cô ta cùng ba mẹ Hạng Đống thay anh điền nguyện vọng.
Không còn là ngành Y—vì tình trạng tâm lý của anh không phù hợp, mà chuyển sang ngành Công nghệ thông tin của một đại học khác, ở cùng thành phố với trường đại học mà cô ta đỗ.
Suốt bốn năm đại học, cô ta từ từ bước vào lòng anh.
Sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng ở lại thành phố ấy làm việc.
Khi công việc ổn định, Hạng Đống cầu hôn cô ta.
Hạng Đống không muốn làm đám cưới. Anh sợ hãi việc đối mặt với ba mẹ trong buổi lễ, cái cảm giác phải nhìn thấy họ khiến tay chân anh cứng đờ, đi đứng lúng túng, bị MC trêu chọc là “vui quá đến mức không biết đi thế nào nữa”.
Nhưng Lạc Đình Lan thì nhất quyết muốn có một hôn lễ long trọng—cô ta cần một cái kết viên mãn cho những năm tháng yêu thầm đầy đắng cay của mình.
Hạng Đống chiều theo cô ta.
Tuy nhiên, sau khi kết hôn, cô ta nhiều lần than phiền rằng Hạng Đống quá lạnh nhạt, quá khách khí, chẳng hề nhiệt tình như hồi anh từng yêu tôi.
Tôi thấy lạ—chẳng phải trước kia cô ta mê mệt chính cái vẻ lạnh lùng cấm dục ấy của anh sao? Sao bây giờ lại không thích nữa?
Nhưng rồi cô ta cũng nhìn thấy một mặt khác của Hạng Đống.
Hôm đó, Hạng Đống nghe điện thoại của ba.
Bên kia đầu dây, ông ta mắng anh thất bại, làm việc ở công ty bao nhiêu năm mà không thăng chức nổi, chẳng có thành tích gì ra hồn, ngay cả nếu muốn nhảy việc cũng chẳng ai muốn nhận.
Dù chỉ qua đường dây điện thoại, cơ thể anh vẫn run lên không ngừng.
Sau khi cúp máy, anh ngồi sụp xuống, ôm mặt, nước mắt trào qua kẽ tay.
Lạc Đình Lan đi ra, nhìn thấy cảnh đó liền giật mình, buột miệng: “Sao anh lại ngồi đây khóc vậy? Anh còn là đàn ông không?”
Dù sau đó cô ta lập tức xin lỗi, xin lỗi rất chân thành, đêm hôm đó xin lỗi lần nữa, sáng hôm sau cũng xin lỗi lại.
Nhưng tôi biết—cả ngày hôm đó, cơ thể Hạng Đống đều run rẩy không ngừng.
Tôi quá quen thuộc với con người ấy rồi—đó là khi anh đang cố gắng kiềm chế khao khát muốn khóc.
Là lúc linh hồn anh đang gào thét, còn thân thể anh lại tuyệt đối từ chối rơi nước mắt.
Từ đó trở đi, anh thật sự không khóc nữa.
Nhiều năm sau khi tôi chết, căn bệnh “vô lệ” của tôi đã truyền sang người anh.