Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phụ thân và mẫu thân ta thành thân đã 15 năm, phụ thân ngày ngày trấn thủ biên cương nay trở về.
Phía sau phụ thân còn có thê tử và hài tử mà phụ thân thành gia nơi biên cương.
Mẫu thân hỏi: “Cưới bình thê liệu đã được ta đồng ý chưa?”
“Đây đều là do tổ mẫu ta an bài.”
Tổ mẫu nói: “Thành Nghi ở ngoài suốt 15 năm nay, bên người không có nữ nhân chiếu cố thì sao mà sống, nhi tử ta tuổi cũng không nhỏ, phải có hậu đại truyền thừa nhưng bụng ngươi lại chẳng ra gì, chỉ sinh ra mỗi một nữ nhi.”
“Ha ha, nói như thể hắn lén ta cưới ngoại thất rồi sinh hài tử riêng đều là lỗi của ta vậy.”
Mẫu thân dường như không hề nghe thấy hai chữ “bình thê” cũng chẳng thèm để tâm tới những lời khó ngửi của Tổ mẫu, bà ấy từ lâu đã xem ba kẻ đó là ngoại thất cùng hài tử riêng.
Về sau mẫu thân đòi hoà ly, nhưng phụ thân ta sống chết cũng không chịu buông bà ấy.
1.
Hôm nay là ngày phụ thân ta – người trấn thủ biên quan 15 năm – khải hoàn hồi triều.
Ta và mẫu thân cùng tổ mẫu dẫn tất cả người trong Tiếu phủ ra cửa lớn đón.
Nhưng trên mặt mẫu thân ta chẳng có chút vẻ nào là hân hoan, ngược lại bà ấy nãy giờ cứ thấp thỏm bất an, hai bên mày sâu hoắm lại.
Ta khẽ hỏi bà ấy: “Mẫu thân không khoẻ ở đâu ư?”
Mẫu thân giơ tay khẽ chạm mí mắt, bà lắc đầu: “Không sao, chỉ là mí mắt phải cứ giật liên hồi.”
“Mắt trái giật tài, mắt phải giật tai vạ, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của Tướng quân phủ mà.”
Ta lấy làm lạ nói một câu, âm lượng bất giác có hơi lớn.
Mẫu thân lập tức đưa tay kéo ta lại.
Ta ngẩng đầu lên thì thấy tổ mẫu đang trừng mắt với ta, bèn lè lưỡi rồi lại cúi đầu.
Không phải ta sợ bà ta, chỉ là không muốn mẫu thân ta bị làm khó.
Nói xong ta cũng chẳng để tâm mắt trái hay mắt phải nữa, ấy vốn chỉ là chuyện hão huyền, ta xưa nay đâu có tin mấy thứ đó.
Thế nhưng không bao lâu sau, ta lại cảm thấy có lẽ ta cũng nên tin một phần vì huyền học không hẳn là vô căn cứ.
Đợi tròn một canh giờ, ta mới thấy một đoàn xa mã đi về phía Tướng quân phủ.
Chẳng mấy chốc đã đến gần.
Người dẫn đầu hẳn là phụ thân ta, Tiếu Thành Nghi.
Phụ thân ta xuống ngựa, quỳ trước mặt tổ mẫu hành lễ.
Phía sau có một nữ nhân vận hồng y, anh tư hiên ngang cùng với một đôi hài tử đặc biệt giống phụ thân và tổ mẫu.
Nhi tử giống phụ thân ta còn nữ nhi kia thì giống tổ mẫu.
Còn ta, thật chẳng di truyền nét nào từ phụ thân hay tổ mẫu, ta hoàn toàn thừa hưởng dung mạo của mẫu thân.
Bọn họ cũng lục tục quỳ xuống, xưng hô với mẫu thân ta và tổ mẫu.
Tổ mẫu xông tới ôm chặt bốn người họ, liên tục khóc lóc thảm thiết: “Thật may mắn quá, các con của ta trở về là tốt rồi.”
Ta đỡ cánh tay mẫu thân đứng đằng sau nhìn cảnh tượng ấy.
Chỉ thấy họ giống như một gia đình quây quần, căn bản chẳng chừa chỗ cho hai mẹ con ta xen vào.
Ta và mẫu thân ta hệt như hai kẻ ngoài cuộc không chút liên can.
Ta nghĩ sắc mặt của ta và bà ấy ngay lúc này chắc hẳn vô cùng khó coi.
Ta liếc trộm mẫu thân, vốn định an ủi vài câu mà lại phát hiện gương mặt bà ấy vẫn bình thản lạ thường, dường như chẳng hiện lên khuôn mặt chút tổn thương hay buồn bã nào.
Khoé môi của mẫu thân hình như còn nở một nụ cười.
Tim ta bất giác đập thình thịch, có lẽ lát nữa ta phải vững vàng vì bà ấy nhất định sắp làm nên chuyện lớn.
Ta giơ tay xoa lồng ngực đang bất ngờ đập loạn, trong lòng có chút mong chờ.
Vì mỗi lần Nương làm chuyện động trời, ta đều cảm thấy vừa kích thích vừa sảng khoái lạ thường.
Chúng ta chờ họ khóc đến gần thoả thuê. Mẫu thân ta mới bước tới, nhưng chẳng liếc phụ thân ta dù chỉ một lần mà đi thẳng đến trước mặt nữ nhân kia:
“Đây là ngoại thất của phu quân ta sao?”
Nữ nhân đó chợt biến sắc, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười: “Phu nhân cứ nói đùa, ta là bình thê của phu quân được tam môi lục sính rước về.”
Mẫu thân nhìn nàng ta với ánh mắt dò xét, trái phải trên dưới đều có ánh mắt của bà ấy lướt qua.
“Cưới bình thê? Đã có sự chấp thuận của ta là chính thê chưa?”
Ánh mắt mẫu thân lạnh lẽo đưa quay sang trừng phụ thân.
Phụ thân co rụt đầu, trong mắt loé lên vẻ hổ thẹn, bèn cúi gằm rồi ấp úng nói: “Khánh Nương, ta cũng đâu cố ý giấu nàng, chỉ là ta chẳng biết nên mở lời thế nào.”
“Được rồi, hôn sự này là do lão bà tử ta sắp đặt, Lâm Hoan Nhi là tiêu chuẩn chọn dâu của ta, lại theo phụ thân ra chiến trường từ bé cũng coi như nữ anh hùng, trên chiến trường cũng giúp Thành Nghi không ít.”
Tổ mẫu vốn khó chịu vì mẫu thân hay quát mắng phụ thân, bà ta vội trừng mắt lườm mẫu thân thay phụ thân biện giải:
“Vả lại Thành Nghi ở ngoài 15 năm nay, bên cạnh không có nữ nhân chăm sóc sao được, tuổi nhi tử ta cũng không còn nhỏ, cần con để nối dõi nhưng bụng ngươi lại chẳng ra gì, chỉ hạ sinh nổi một khuê nữ.”
Ta cạn lời, trừng mắt lên nhìn tổ mẫu.
Đúng là kiểu nghĩ ngược đời, bụng mẫu thân ta mà không đủ giỏi thì chắc ta đã không chui ra làm nữ nhi.
“Vì hương hoả nhà họ Tiếu, ta đành phải làm thế.”
Tổ mẫu bày rõ lý do tuy rằng rất chính đáng, nhưng ta không tán thành liền thay mẫu thân lên tiếng bất bình: “Tổ mẫu, năm xưa phụ thân lúc xuất chinh, người muốn Tướng quân phủ có hậu duệ liền nên duyên mẫu thân và phụ thân, mẫu thân nhớ tình thanh mai trúc mã nên cũng chịu gả, phụ thân cũng hứa sẽ trọn đời chỉ có một mình mẫu thân. Thành ra ngày thứ hai sau khi thành hôn, phụ thân đã ra chiến trường, mặc dù chỉ ở với mẫu thân một đêm nhưng mẫu thân đã lập tức mang thai rồi sinh hạ trưởng tôn nữ của Tướng quân phủ, vậy mà người còn bảo mẫu thân chẳng ra gì, vậy như nào mới là giỏi? Giá như phụ thân ở bên mẫu thân thêm ba năm nữa thì chắc chắn sinh thêm được hai hài nhi, không sinh được nhi tử cũng đâu thể trách người. Phụ thân không gieo hạt thì mẫu thân làm sao có nhi tử, chẳng lẽ đến lúc đó các người định nuốt chửng mẫu thân chắc?”
Ta đưa tay vuốt tóc, vờ kiểu cách mà nói.
Tổ mẫu run rẩy chỉ tay vào ta, quay qua nói với mẫu thân: “Ngươi nhìn xem, nữ nhi ngươi đấy, dạy dỗ giỏi quá. Ta nói một câu, nó liền cãi lại mười câu.”
Ta bĩu môi, chớp mắt, làm bộ như không thấy tổ mẫu.
Dù sao bà ghét ta đâu phải chỉ có ngày một ngày hai.
Khi ta 8 tuổi, đường ca 10 tuổi giật mất con chuồn chuồn tre ta yêu thích, tổ mẫu liền sai người cướp đưa cho đường ca, còn bảo: “Một đứa nữ nhi thì có tư cách gì tranh với nam đinh.”
Kể từ đó ta cảm thấy thất vọng về tổ mẫu, chẳng hề kính trọng bà ta nữa.
Nếu không vì mẫu thân thì ta đã sớm muốn cùng bà ta đấu một trận cho ra nhẽ.
Những chuyện bà ta làm để chèn ép ta cũng không đếm xuể, giờ đây đến một cái ta cũng lười không thèm nhắc lại.
“Ha ha, hoá ra hắn lén ta lập ngoại thất rồi sinh hài tử riêng, vậy mà hết thảy lại thành lỗi của ta.”
Mẫu thân hệt như không nghe rõ hai chữ “bình thê”, cũng chẳng bận tâm lời tổ mẫu liền thẳng thừng kết tội ba người đó là ngoại thất và con riêng.
Lâm Hoan Nhi cũng chẳng phải kẻ hiền lành.
Cô ta vừa rồi còn nhìn mẫu thân ta như nhìn kẻ ngốc.
Nhưng ngay sau đó cô ta đã ôm mặt giả bộ khóc nức nở: “Thành Nghi ca, thiếp… rõ ràng thiếp danh chính ngôn thuận gả cho chàng, phu nhân lại muốn xoá bỏ danh phận thiếp thì có khác nào đặt thiếp vào chỗ chết đâu cơ chứ. Còn Như Nhi và Dũng ca nhi, chúng đều vô tội, xin đừng bắt chúng phải gánh cái danh con riêng không thể ló mặt ra ánh sáng.”
Hai hài tử của nàng ta cũng đều phối hợp rất ăn ý, đồng loạt nép vào lòng nàng ta.
Cô ta thuận thế lập tức đưa tay ôm cả hai vào lòng, mẫu tử ba người ôm nhau khóc váng lên.
“Mẫu thân, chúng con không phải con riêng đúng không ạ? Mẫu thân ơi, con không muốn làm con riêng, như vậy xấu hổ lắm.”
Tiếu Huệ Như ngước đôi mắt cầu xin nhìn phụ thân ta: “Phụ thân, con không phải con riêng mà đúng không, phụ thân… chẳng lẽ đến cả người cũng không nhận chúng con ư?”
Mặt phụ thân ta thoáng vẻ xúc động.
Phụ thân muốn quở trách mẫu thân nhưng vừa bị mẫu thân ta trừng một cái đã lập tức chùn bước.
Ta nghĩ hẳn phải có nguyên do nào đó, chứ một đại tướng quân xông pha giết giặc thì hà cớ gì phải sợ mẫu thân đến thế.
Mẫu thân chậm rãi vỗ tay rồi cười nói: “Một nhà các ngươi đều là diễn viên giỏi, vậy thì lại quá hay, từ nay Tướng quân phủ không lo thiếu trò vui nữa rồi.”
Nhưng nụ cười ấy chẳng kịp chạm đến đáy mắt mẫu thân.
“Tiếu Thành Nghi, đã đến lúc ngươi thực hiện lời hứa rồi.”
Phụ thân biến sắc, tái nhợt: “Khánh Nương, ta không muốn, ta không đồng ý.”
“Không đồng ý cũng phải đồng ý, ta làm trọn từng điều hứa, nhưng ngược lại ngươi lại chẳng giữ lời. 15 năm qua ta thay ngươi trông nom cả nhà này, một thân lo toan đủ thứ chuyện trong nhà, còn ngươi đến hai lạng thịt trên người cũng không giữ nổi. Nếu sớm biết ngươi đã lập gia thất khác thì ta đã dẫn Miểu Miểu rời Tướng quân phủ từ lâu rồi. Khi xưa ngươi tự mình phát thệ, giờ đây ngươi không giữ lời, e rằng trời cao cũng chẳng tha.”
Mặt phụ thân càng khó coi, sắc mặt mẫu tử Lâm Hoan Nhi cũng xám xịt.