Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đến lúc đó cưới hay không tùy ta, đâu ai ép được.
Ta lấy thánh chỉ từ túi đeo bên mình: “Quả thật hữu dụng, có nó để ôm mỗi đêm thì đêm nào con cũng được yên giấc.”
Đêm ấy, đúng là không có gì xảy ra.
Sáng sớm, khi ta dậy đã thấy mẫu thân sắp xếp người khuân đồ đạc vác đi.
Ta ăn mặc gọn gàng, đeo lên người một túi bảo bối.
Hai mẹ con ta cuối cùng lại bận đến trưa.
Dưới Tướng quân phủ, bao kẻ nhìn chúng ta bằng ánh mắt phức tạp, ta và mẫu thân căn bản không quan tâm nên chỉ phất tay lên xe ngựa rời đi.
Lúc ấy hạ nhân trong phủ đồng loạt quỳ khóc ở cổng: “Phu nhân, xin phu nhân hãy mang chúng nô tỳ đi cùng, chúng con do phu nhân mua về, không phục vụ phu nhân thì chúng con biết phục vụ ai bây giờ ạ?”
“Phu nhân không thể bỏ mặc chúng con lại đây được.”
Mẫu thân ta chỉ đành đáp: “Phản rồi, phản rồi, các ngươi là hạ nhân Tướng quân phủ, sao có thể vong ân bội chủ kia chứ.”
“Năm xưa chúng con chọn bán thân cho phu nhân, chúng con chỉ nhận mình phu nhân thôi ạ.”
Có kẻ còn nhảy lên nói: “Ở lại Tướng quân phủ e rằng không đủ cơm để ăn, chúng con không dám ở.”
“Đúng, phu nhân mang chúng con theo với.”
Ta nháy mắt cười với mẫu thân: “Hay là ta nhận hết?”
Mẫu thân khẽ hắng giọng: “Trang tử của ta quả thực đang thiếu người.”
Ta vén rèm dặn phu xe với quản sự theo hầu mẫu thân.
Ông ta hô một tiếng, năm sáu chục hạ nhân Tướng quân phủ lập tức ùn ùn đi sau xe ngựa.
Thế là hai mẹ con ta cùng hơn trăm rương hồi môn, lại thêm cả một đoàn hạ nhân rầm rộ tiến qua phố, một cuộc hoà ly còn long trọng hơn cả công chúa xuất giá.
Trước khi đi, ta quay đầu nhìn cổng Tướng quân phủ, đến cả gác cổng cũng biến mất, chỉ còn vỏn vẹn hơn chục người nhà họ cùng tổ mẫu và lão bac tử đứng ngây ra nhìn đoàn xe đi xa.
Ta bỗng cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
Cũng chẳng phải họ không mua nổi kẻ hầu mà chính là bị hạ nhân chê, có tiền cũng khó mua người tử tế, sợ rằng sau này họ mua phải toàn bọn tạp nham.
Hơn nữa còn mất hết thể diện, sau này ở Kinh thành muốn ngẩng đầu cũng khó.
Lâm Hoan Nhi chẳng phải đắc ý quá ấy chứ, sau này không có mẫu thân ta, cô ta sẽ phải gánh hết việc cả nhà, ta kệ muốn đắc ý cứ việc tiếp tục đắc ý.
Làm “bà quản gia” như cái mai rùa ấy, mặc nàng ta gánh thế nào thì gánh.
Mẫu thân ta như bây giờ cũng chưa chắc không tốt, bởi ta biết không ít đại thúc ái mộ mẫu thân, nhớ mà tuỳ tiện chọn một người thì cuộc sống vẫn hơn hẳn khi ở với phụ thân.
4.
Hai mẹ con ta chuyển đến Ôn Tuyền sơn trang cách Kinh đô trăm dặm.
Trước kia ta đã từng tới đây, nơi đây chính là của hồi môn của mẫu thân ta, được xây cất xa hoa, đến cả Hoàng thượng thấy có khi còn muốn trưng dụng.
Không chỉ có hơn chục hồ Ôn Tuyền, mà khu nhà còn rộng gấp ba lần Tướng quân phủ.
Ngoài ra có vườn rau, hoa viên, võ trường, sân cưỡi ngựa, thêm khu thả trâu, bò, dê, cừu chuyển về từ biên cương.
Sống ở đây chẳng lo thiếu thốn thứ gì, coi như là tự cung tự cấp.
Khi ta ở được một tháng, ta đã hoà nhập được ngay với trang tử, dân quanh đây chất phác lắm.
Tất cả đều hoàn hảo, chỉ có điều một vị đại thúc tên Lưu Thận Vân cứ hay ghé thăm mẫu thân, nghe đâu phụ thân nhờ ông ấy khuyên mẫu thân ta trở về.
Nhưng ta thấy rằng ông ấy chẳng có chút ý gì muốn khuyên, ngược lại còn nhìn mẫu thân không chớp mắt.
Đến ngày sinh thần của mẫu thân, cả Lưu Thận Vân và phụ thân đều đến, hai người vô tình gặp nhau ngay cổng.
Lúc ta ra đón liền đảo tròng mắt: “Lưu thúc thúc, thúc tới quả thật khiến ta không mấy bất ngờ, thế hôm nay có định tỏ tình với mẫu thân ta không?”
“Cái gì?”
Phụ thân nghe thấy liền xách cổ áo ông ta đấm tới tấp.
Lưu Thận Vân là văn nhân, hà tất không cách nào địch nổi phụ thân nên bị đánh sưng vù mặt mũi.
Rốt cuộc vẫn phải nhờ mẫu thân ta ra tay cứu giúp.
Phụ thân vì thế cũng thất vọng rời đi.
Lưu Thận Vân sưng húp mặt, nói với mẫu thân: “Khánh Nương, ta vốn đã thích nàng từ lâu, mặc dù tên hỗn đản Tiếu Thành Nghi biết chuyện đó nhưng vẫn cướp nàng khỏi ta. Ta đã nói với hắn rằng sau khi du học về sẽ ngỏ lời cầu hôn nàng nên có nhờ hắn trông chừng nàng và dặn dò hắn nếu có ai tới cầu thân thì hắn phải cản lại. Hắn quả thật đã cản, nhưng là cản nàng và ta đến với nhau. Tên lưu manh đó không ngờ lại dùng cách rước nàng làm thê, để rồi khi ta trở về thì mọi chuyện đã quá muộn.”
Mẫu thân bật cười, ta cũng cười, mặt ông ấy sưng đến nở hoa hoè hoa sói trông thật tếu làm sao.
“Thôi được rồi, vào trong để ta xem vết thương cho.”
Mẫu thân đỡ ông ấy vào.
Nhưng ta lại thấy mẫu thân lén lau nước mắt.
Ta rón rén theo sau, ghé tai nghe mẫu thân bảo: “Tất cả là tại chàng, nếu chàng nói sớm thì đâu đến nỗi này. Năm đó, phụ mẫu ta ép ta lấy chồng, Thành Nghi lại nói ngươi cũng có ý trung nhân, ta nản chí nên nghĩ đành gả bừa cho hắn. Ai ngờ bị tổ mẫu hắn giở thủ đoạn ép dùng xuân dược, để rồi ta mang thai Miểu Miểu. Nếu chàng tỏ bày với ta sớm hơn thì mấy chuyện như vậy đã chẳng xảy ra.”
Mẫu thân cúi đầu vào vai Lưu Thận Vân mà khóc, Lưu Thận Vân xót xa ôm chầm lấy người, luôn miệng xin lỗi.
“Nàng đồng ý gả cho ta nhé? Chúng ta đừng bỏ lỡ nhau nữa, sau này thành thân rồi Miểu Miểu cũng là con ruột của ta. Nàng cứ yên tâm đặt niềm tin vào ta, ta nhất sẽ định đối tốt với hai người.”
“Nhưng còn Miểu Miểu…”
Thấy mẫu thân chần chừ, ta lập tức ló đầu ra: “Mẫu thân, người đồng ý đi, ta cũng cảm thấy Lưu tiên sinh thật lòng có ý muốn thành thân với mẫu thân mà. Chẳng phải chính mẫu thân cũng mong ta tìm được nam nhân một dạ chuyên chú hay sao? Vậy ta cũng mong mẫu thân được sống hạnh phúc nữa.”
Ta mỉm cười rạng rỡ.
Nương nín khóc bật cười: “Ừ.”
Nương gả cho Lưu Thận Vân xong, sống rất tốt, chưa tới hai tháng đã mang thai.
Bảo sao bụng Nương vốn giỏi, bảo không được sao lại vẫn được.
Ngày Nương sinh đệ đệ, Cha ta bị thua trận, cụt một tay.
Hoàng thượng lại phong ta làm Chinh Tây Tướng quân, lệnh ta dẫn binh ra trận.
Ta nói ta đã đoạn tuyệt với họ Tiếu, nhưng Hoàng thượng bảo triều đình giờ không ai, hai đứa con Cha mang về còn nhỏ, chỉ có ta gánh vác.
Ta nói ta chưa hề đánh trận, muốn từ chối.
Hoàng thượng liền: “Đừng tưởng trẫm không biết, mấy vụ cướp bóc lặt vặt của ngươi đó.”
Ta lè lưỡi, hắn biết hết thật.
Bị nắm thóp, đành khoác giáp xuất chinh.
Cũng may Cha còn làm quân sư được, ta chỉ cần xông pha, giỏi đánh người.
Thêm thứ vũ khí ta phát minh, việc chinh phạt Tây Lương chỉ mất 3 năm, quân địch dâng thư hàng.
Ta cứ nghĩ cuối cùng mình tự do.
Ai dè, ngày khải hoàn, Hoàng đế ban hôn, chỉ hôn ta với Thái tử.
Tức muốn ném thánh chỉ, nhưng lại sợ mất mạng, thôi chịu đựng.
Hoàng thất thiếu ta một kẻ gây nhiễu, vậy ta đến cũng được.
Sau đó, Hoàng đế hối hận vô cùng.
Ta chẳng làm gì ghê gớm, chỉ là hắn đã nói ta thích đánh cướp, thì đêm nào hắn lật thẻ bài phi tần nào, ta kéo tiểu Thái tử đi cướp một chuyến.
Phải, tiểu Thái tử nhỏ hơn ta 5 tuổi.
Trời ơi, hắn muốn ta nuôi con cho hắn đây mà.
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với Sen. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!