Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

03

Ta và Hoắc Anh quen biết nhau tại thành Lam nơi biên cảnh.

Khi ấy, Lam vẫn thuộc địa phận quản hạt của Nguyên.

Ta vốn là người Hồ, lại là công chúa của Thập Lục bộ, đương nhiên không thể tùy tiện xâm nhập.

Nhưng thường nghe tộc , tửu Nguyên món ngon đa dạng, hương vị phong phú.

Vậy là ta lén giấu đại và phụ vương, cải trang thành nam , âm thầm lẻn vào thành Lam.

Sau một bữa ăn thỏa thích trong tửu , bởi không mang theo tiền tệ Nguyên, liền bị chưởng quầy túm lấy cổ áo, dọa sẽ giao ta cho quan phủ.

lúc ấy, Hoắc Anh xuất hiện.

Thiếu niên vận trường bào lam sắc, hình cao lớn, bên hông đeo một thanh kiếm dài.

Thật sự khí khái bất tuân, ánh mắt như sao.

Hắn xách theo túi bạc, cất giọng trong trẻo:

“Chưởng quầy, vị tiểu huynh đệ này, để ta thay y trả tiền.”

Chưởng quầy nhận lấy bạc, buông tay áo ta, rủa một “xúi quẩy”, rồi bỏ đi.

Thiếu niên ánh mắt sáng ngời, ta mà mỉm cười:

“Ta tên Hoắc Anh, ngươi?”

Dáng vẻ trong trẻo của thiếu niên năm nào, khắc sâu trong lòng ta suốt một thời gian dài.

Vậy mà nay, mới năm năm ngắn ngủi.

Người xưa ấy… chẳng là người cũ nữa rồi.

ta, Hoắc Anh vẫn đeo kiếm bên hông.

Nhưng giờ đây, chẳng phải để bảo vệ ta mà là vì một nữ khác.

Ta lạnh lùng Hoắc Anh, cười giễu một .

“Lần cuối chúng ta gặp nhau, là yến thọ của Tĩnh vương phi ba tháng . Hôm đó đồng liêu trò chuyện vui vẻ, nâng chén đối ẩm chư , người duy nhất ngài không để ý chỉ có ta.”

“Hôm nay nhờ phúc của Tô di , cuối khiến chịu ta một cái.”

Hoắc Anh hừ lạnh.

“Ta trở về không phải để nghe nàng những lời vô ích này.”

“Uyển thế đáng , chỉ là một cô thôi, cớ sao nàng ích kỷ vậy, mãi chẳng chịu dung thứ cho nàng ấy một chút?”

Nghe vậy, một cười bật từ nơi lồng n.g.ự.c ta.

“Cô sao? dường như đã quên rồi…”

“Ta là một cô đấy thôi.”

04

Thần sắc Hoắc Anh khựng lại trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ lạnh lùng cứng cỏi.

“Nhưng nàng đường đường làm Hoắc phủ chủ mẫu suốt mấy năm nay, Uyển thì sao? Vì sự ích kỷ của nàng, nàng ấy chỉ có thể không danh không phận mà đi theo ta. Nàng có biết nàng ấy phải chịu bao nhiêu lời chê cười và uất ức không?”

“Vì ta ích kỷ ư? Hoắc Anh, năm đó là miệng đây đời này chỉ có ta một người. Là tự mình đó!”

“Đúng! Ta từng vậy! Thì sao?”

“Nàng thử có một nửa dịu dàng hiểu ý, nhu thuận thông như Uyển , ta và nàng đã chẳng bước đường hôm nay.”

“Sớm biết nàng độc miệng cay nghiệt như thế, năm đó ta đã chẳng nên quen biết nàng.”

“Diệp Tây, ta thà chưa từng bao giờ gặp nàng.”

Sắc Hoắc Anh trầm như nước.

Hắn nghiến răng ken két, phun lời cay nghiệt ấy, rồi giận dữ bỏ đi.

Cửa phòng bị hắn giật mạnh mức giấy tờ trên án bay tán loạn rơi xuống đất.

Từng là phu thê sâu nghĩa nặng ngay từ cái đầu tiên, hôm nay lại trở thành thù.

Ta đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần tại sao mọi chuyện lại thành thế này?

Là từ khi hắn gặp nữ đáng mang tên Tô Uyển kia?

Hay từ lúc hắn đưa nàng ta vào phủ làm nha hoàn cận?

Hay là bắt đầu từ khi hắn dần chán ghét ta vì ta không biết phong , chẳng hiểu thi , không sánh với nàng ta nhẹ nhàng uyển chuyển?

Hay là… từ những lần hắn không chút do dự mà đứng về phía nàng ta, vứt bỏ ta lại phía sau?

Nghĩ thật , rốt cuộc vẫn không nghĩ đáp án.

Ta ngẩn ngơ cúi xuống nhặt những tờ giấy rơi vãi trên đất.

Trên đầu trang, ba chữ to rõ ràng đập vào mắt Hưu Phu .

Năm năm , để ở bên Hoắc Anh, ta đã cam nguyện từ bỏ phận công chúa, đổi sang Hán danh là Diệp Tây.

Cáo biệt song bằng hữu, theo Hoắc Anh tiến vào Nguyên.

Hoắc Anh chưa từng gặp cha mẹ ta, với người ngoài, ta luôn tự xưng mình là cô .

yêu thuở thiếu thời, luôn mãnh liệt mà khờ dại.

Chỉ vì một chút cảm nhỏ bé, liền không tiếc bất cứ điều gì.

Năm năm qua, ta nhớ nhà bao nhiêu… thì càng hận sự bất của Hoắc Anh bấy nhiêu.

Mà nay, tất cả cuối hồi kết thúc.

Ta chằm chằm mấy chữ kia, khàng cất :

“Hoắc Anh, như ngươi mong muốn…”

“Ta thành toàn cho ngươi.”

05

Kiệu dừng lại ở cửa sau của tửu .

Ta vén rèm xe, đội mũ che , thảnh thơi bước vào trong.

Trong , đã có tiểu nhị đứng chờ từ .

Hắn dẫn ta một đường lên lầu ba.

Cửa phòng đẩy , ánh mắt ta lập tức dừng lại nơi người nam đang ngồi giữa phòng.

Sóng mũi bỗng chốc cay xè, ta cố nén lệ, gọi một :

…”

là người đã gửi cho ta một tháng .

Trong , chỉ vỏn vẹn một câu:

“Tây , muội có hối hận không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương