Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

17

Hải Thành, bệnh viện.

Diệu Châu ngồi trên ghế đá sau vườn, tắm mình trong ánh nắng và đọc sách.
Dù chỉ khoác bộ đồ bệnh nhân đơn giản, cô toát ra rạng rỡ hơn cả nắng xuân.

Từ khi đến đây, cô mới thả lỏng tinh thần, chưa giờ thấy nhẹ nhõm đến thế.
Cô vốn đã sẵn sàng đón nhận cái chết, nào ngờ số phận quay ngoắt một cú.

Khi biết bản thân không phải giai đoạn cuối, mà chỉ giai đoạn đầu, cô cảm thấy cứ như mơ.
Khi ấy, cô dở khóc dở cười.

Qua giới thiệu của Viện trưởng, cô đây liệu.
May mắn, chứng ung thư không tiến triển xấu, ngược lại có dấu hiệu cải thiện.
Đó với cô chẳng khác nào được ra lần .

Vì thế, cô càng hợp tác tích cực, nắm bắt cơ hội sống trời cho này.

Một ngón thon dài bỗng vươn tới, khẽ rút cuốn sách khỏi cô.
Cô ngẩng đầu, thấy dáng người cao ráo đứng ngược sáng, đang cô với nụ cười ấm áp:

“Không phải tôi đã bảo em đọc sách dưới nắng ? Chói mắt lắm.”

Cô chớp mắt:
“Em chỉ không muốn lãng phí buổi nắng đẹp thế này.”

Anh cười hiền:
“Đã vậy, cùng đi dạo nhé?”

Cô liếc áo blouse trắng của anh:
“Như thế có ảnh hưởng công việc không?”

Anh cười, khóe môi cong lên:
“Không đâu, cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi. Đi dạo xong ta cùng ăn cơm luôn.”
Nói rồi anh vươn bàn thuôn dài:
“Đi nào.”

Mặt cô bỗng nóng ran, liền rụt lại:
“Em tự đi được.”

Anh cười khẽ:
“Thế hôm qua đi không vững, còn bắt tôi đỡ, hả?”

Cô ngượng đỏ mặt:
“Hôm qua do em đau dạ dày.”

Anh gật gù:
“Cũng may chỉ vì em ăn no . Tôi còn sợ y thuật của mình có chỗ sai sót, làm bệnh em tái phát.”

Chỉ thế, cô càng xấu hổ.
Hôm qua cô tham ăn, lỡ chén hơi nhiều, làm dạ dày hơi khó chịu.
Từ khi chẩn đoán ung thư, cô gần như cảm giác thèm ăn, thường ăn rất ít.
Gần đây nhờ điều có hiệu quả, cô bắt đầu ăn ngon miệng, không nôn trớ như trước.
Tất cả công lao đều nhờ vị bác sĩ bên cạnh – Lục Hoài Thăng.

mới được giới thiệu, cô đoán anh phải lớn tuổi, dè chỉ hơn cô ba tuổi.
Không chỉ trẻ trung, anh còn vô cùng tuấn tú, chẳng thua kém bất cứ người đàn ông nào cô từng biết.
Quan trọng hơn, anh lại giỏi chuyên môn.
Qua vài tuần chữa , cô đã thấy rõ cơ thể mình chuyển biến tốt.

“Bác sĩ Lục, nghi ngờ năng lực của anh. Anh chữa rất giỏi, em thật sự biết ơn.”

Anh nghiêng đầu, khóe mắt ẩn ý cười:
“Khỏi khách sáo. Em cũng dạy tôi nhiều thứ mà, giúp tôi hòa nhập nơi đây. ta hỗ trợ lẫn nhau, phân biệt ơn huệ. sau, mong ‘cô giáo ’ chỉ giáo thêm.”

Anh du học nước ngoài từ nhỏ, hầu như chưa hề sống quê hương, vốn liếng tiếng địa phương còn hạn chế.
Cô, một người thông thạo tiếng Anh, thường làm “phiên dịch” những khi anh “bí” từ, tiện thể dạy anh thêm ít từ vựng.

Cô mỉm cười:
“Em chỉ làm việc làm thôi.”

Dứt , anh bỗng dừng bước.
“Không có gì là đương nhiên cả. Bất kể mối quan hệ nào, nếu một người bỏ công sức, thì họ xứng đáng nhận sự cảm kích và hồi đáp. Như vậy mới đáng giá.”

Cô sững sờ, ngẩng đầu anh, ngỡ ngàng.
Anh cong môi, khẽ gõ lên trán cô:
ngẩn ra thế?”

“Không… chỉ là lần đầu em có người nói vậy.”

Trước kia, chẳng từng bảo cô “sự cho đi phải được trân trọng”.
Khi kết hôn với Chu Tư Thần, cô luôn dâng hiến hết thảy.
Trong mắt anh, mọi việc cô làm đều “đương nhiên”.
Anh ngang nhiên thụ hưởng mà chẳng hề đáp lại.
nói cảm ơn, có lẽ anh còn nghĩ cô làm chưa đủ.

“Em suy nghĩ gì thế?”
Giọng nói ôn hòa của Lục Hoài Thăng lôi cô hiện tại.

Cô cười nhẹ, lắc đầu:
“Không có gì, đi thôi.”

Từ đến Hải Thành, cô hầu như ít khi nghĩ tới Chu Tư Thần.
Dẫu đôi khi nhớ đến, cũng chẳng gợi lên cảm xúc gì.
Cô đã thật sự buông xuống.
Với cô, đó chỉ là khứ.

Mặt trời ấm áp, xua tan cái lạnh mùa đông, khiến lòng người thêm dễ chịu.
Cô nở nụ cười thản nhiên, bước chân chậm mà thảnh thơi.
Con đường tương lai còn dài, cô sẽ không đi sai thêm lần .

18

Sau bữa trưa, Lục Hoài Thăng gọt hoa quả, nhóm thực tập đến kiểm tra như thường lệ.
Vừa , họ liền đùa vui:
“Sư phụ, sư mẫu, bọn em đến không đúng rồi phải không, quấy rầy thế giới hai người rồi!”

Mặt Diệu Châu chợt nóng lên, cô lườm họ:
“Nói nhảm.”

Đám thực tập chỉ cười toe, trông đầy thiện chí.
Họ đều là học trò, cộng sự của Lục Hoài Thăng, từ nước ngoài nước cùng anh.
Vì tuổi tác không cách nhau mấy, họ khá thân với cô, như bè bạn.

“Bạn bè”…
Vốn đã lâu lắm rồi, từ khi kết hôn với Chu Tư Thần, cô chẳng còn kết giao bạn bè .
Ngẫm lại, năm qua, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh công việc viện nghiên cứu và một ngôi nhà lạnh lẽo.
Chu Tư Thần hầu như chiếm hết thời gian, khiến cô quên mình có thể có nhiều niềm vui khác.

Bây giờ, may mắn chưa muộn.
Cô rốt cuộc được là chính mình, tận hưởng cuộc đời mới mẻ.

Lục Hoài Thăng đưa miếng táo cho cô, liếc sang lũ học trò:
“Cô ấy da mặt mỏng, mấy đứa đùa trớn.”

Mấy viên liền phụ họa “vâng ạ” với giọng kéo dài, rõ ràng trêu anh.
Xong xuôi, họ rời khỏi bệnh.

Anh mỉm cười dịu dàng cô:
“Họ chỉ thích đùa, nếu làm em khó chịu, anh thay mặt họ xin lỗi.”

Cô lắc đầu:
“Em không , không cần xin lỗi.”

Vừa nói, hai má cô lại hơi ửng hồng.

Trong đáy mắt anh lóe sáng, anh hạ giọng:
“Thế… em không thấy phiền khi họ gọi em như vậy?”

Cô chớp mi, mím nhẹ môi:
“Em biết họ chỉ nói đùa…”

Anh dường như còn muốn hỏi gì đó, thấy cô cụp mắt, bèn thôi.
“Vậy được rồi, em ăn xong thì nghỉ ngơi đi. Kết quả kiểm tra sáng nay chắc cũng sắp xong. Anh đi xem đây.”

“Vâng.”

Rời , Lục Hoài Thăng bắt gặp đám học trò bước ra từ khác, anh gọi với:
“Này, mấy đứa vừa rồi trêu cô ấy như thế, cô ấy ngại.”

Mấy gương mặt trẻ đầy tinh nghịch:
“Sư phụ à, thầy với Chị còn chưa “chính thức” thành đôi mà thầy đã che chở thế rồi.”
“Phải đó, bọn em đều biết thầy thích chị ấy, giờ tỏ tình đây?”
“Thầy với chị trai tài gái sắc, tụi em chờ tin hỉ cả nè.”

Anh nhướng mày:
“Các em nghĩ xa đấy. Tôi còn chưa biết tán tỉnh gì, nói gì đến đám cưới?”

“Đâu có xa xôi đâu ạ, bọn em lo hộ thầy mà! Thầy vừa đẹp trai giỏi giang, lại tốt tính, nhất định phải sớm ổn định gia thất chứ!”

Anh mỉm cười, hạ giọng:
“Cô ấy nhát lắm, các em dọa cô ấy chạy bây giờ. Mà sức khỏe của cô ấy mới là quan trọng nhất này.”

viên gật gù. Rồi lại thì thầm:
“Sư phụ say mê thật rồi. Nghiêm túc ghê.”

Họ vừa tản đi, một bóng người cao lớn vụt xuất hiện nơi góc hành lang.
Trong là bó hồng đỏ tươi.

Chu Tư Thần theo bóng Lục Hoài Thăng xa dần, mặt trầm xuống.

Kể từ biết cô đang điều bệnh viện này, anh vội sắp xếp công việc, lập tức bắt xe đến.
Trên đường, anh háo hức vô cùng, còn mua bó hoa, dặn lòng bằng mọi giá phải gặp cô, dù cô có thái độ ra , anh cũng không lùi bước.

Chẳng ngờ, anh lại được mấy câu trò chuyện kia.
Tim anh như nghẹn cứng, siết chặt bó hồng.

Anh chậm rãi bước tới cửa .
Đứng yên chốc lát, cuối cùng anh lấy dũng khí gõ cửa.

“Mời .”

Đây là riêng Lục Hoài Thăng sắp xếp cho cô, bên trong chỉ có mình cô.
tiếng gõ, cô ngỡ Lục Hoài Thăng mang kết quả xét nghiệm đến, bèn ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ.

19

Nụ cười trong mắt cô lập tức biến .
Vừa ngẩng đầu, cô thấy Chu Tư Thần ôm một bó hoa bước với mặt đầy tình ý.

“Châu Châu, anh xin lỗi… Anh đến trễ rồi.”

Nét cười trên gương mặt thanh tú của Diệu Châu vụt tắt, chỉ còn lại lạnh lùng.
“Anh đến đây làm gì?”

Dường như sự lạnh nhạt đó đâm thẳng tim, Chu Tư Thần khựng lại.
Môi anh mấp máy, giọng khàn đặc, tựa như lẫn sạn:
“Anh đến để nhận lỗi, xin em thứ tha… Và cũng để được bên chăm sóc em, Châu Châu, anh sai rồi.”

Cách biệt ngày, lại hai tiếng “Châu Châu” ấy, lòng cô chẳng gợn chút sóng nào.

“Chu tiên , ta ly hôn rồi. Anh gọi thân mật như thế không ổn, tôi chỉ thấy buồn nôn.”

Chữ “buồn nôn” tựa lưỡi dao sắc, tàn nhẫn xuyên qua trái tim anh.
Gương mặt tuấn tú thoáng chốc tái nhợt, trong ánh mắt chỉ còn nỗi đau tan vỡ.

“Anh biết em hận anh. anh chưa đồng ý ly hôn, nó không có giá . Em mãi là vợ anh, cũng là người anh yêu nhất.”
“Trước kia anh sai rồi. Là anh Chu Tâm Dao lừa gạt, giờ anh rõ con người thật của cô ta và cũng trả thù cho em rồi. Em tha thứ cho anh, được không?”

Cô hờ hững , rồi bỗng nhếch mép cười, đôi mắt lại lạnh băng:
“Chu Tư Thần, chắc anh cũng bày ra ‘ân tình giả dối’ này để gạt Viện trưởng, moi được tin của tôi chứ gì?”

Anh thoáng sững sờ. Chẳng ngờ tỏ bày chân thành của mình, đổi lại chỉ là nỗi ngờ vực cay nghiệt.
em nghĩ thế?”

“Thế tôi phải nghĩ ?”
Từng câu của cô như mũi kim.

“Chu Tư Thần, giấy trắng mực đen trên tờ thỏa thuận ly hôn chẳng phải chính anh ký ư? Không ép buộc. Giờ có hối hận cũng muộn rồi.”
“Kể từ giây phút anh ký, ta đã trở thành hai người xa lạ.”

phần ‘yêu ư’…”
Như chuyện nực cười, cô cất giọng giễu cợt.

diễn , Chu Tư Thần. Anh đâu có yêu tôi. Người anh yêu nhất, xưa nay chỉ là bản thân anh.”

Ánh mắt anh co rút, nét mặt rắn rỏi chìm trong lãnh đạm:
“Châu Châu, đến giờ em không tin anh ư? Lẽ nào trong em, tình yêu của anh chẳng còn giá ?”

Cô đáp chẳng cần nghĩ:
“Đúng.”

Cơ thể anh chấn động, như không đứng vững, dường như chỉ một kích nhỏ cũng đủ xô ngã anh – người đàn ông vốn luôn mạnh mẽ, giờ yếu ớt chẳng khác tờ giấy mỏng.

Mà cô chỉ phớt lờ.
“Có phải anh nghĩ hôn nhân ta tan vỡ là vì Chu Tâm Dao?”

“Nếu không vì cô ta xen …”

Anh còn chưa nói hết, cô đã lạnh lùng chặn :
“Dù cô ta không xuất hiện, tôi sẽ ly hôn với anh.”

Môi anh tái hẳn, ánh mắt dán chặt cô:
“Tại… ?”

“Khi không còn cảm nhận được tình yêu, thì rời đi.”

Cô thốt ra nhẹ bẫng, chẳng chút dao động.
“Có thể, ban đầu, cuộc hôn nhân này dính dáng đến Chu Tâm Dao, sau, đó đơn giản chỉ là vấn đề giữa hai ta. Suốt năm năm chung sống, tôi đã quen với việc anh ngó lơ, lạnh lùng. Tình cảm tôi dành cho anh, đã cạn kiệt sau từng ấy thất vọng.”

Anh nghiến chặt răng, không dám đối diện hiện thực:
“Không thể nào! Rõ ràng em từng rất yêu anh!”

Cô khẽ gật:
“Đúng, trước đây tôi yêu anh nhiều lắm.”

Tròng mắt anh thoáng lóe sáng, cô nói tiếp ngay:
đó là chuyện đã qua. Hết rồi.”

Đôi mắt cô thản nhiên, chẳng buồn chẳng vui.

“Một tình yêu lớn đến đâu cũng không chịu nổi sự phung phí.
Chẳng có thể mãi cho đi vô điều kiện, càng không thể vĩnh viễn đứng yên chờ đợi một người.
Lỡ chính là lỡ . Nếu anh tổn thương người yêu anh, thì phải chấp nhận sự thật rằng người ấy sẽ không yêu anh .”

Trong phút chốc, không gian lặng phắc.
Anh trông đầy kinh hãi, không tin nổi.

“Hết yêu anh ư? Không thể nào, anh không tin!”

Đôi mắt anh đỏ au, gương mặt tuấn tú đầy nỗi đau, gần như van nài:
“Châu Châu, có phải em còn giận anh, nói mấy đó để hại anh đau lòng? Em hận anh, muốn báo thù chứ gì?”

Cô chỉ lắc đầu, giọng đều đều:
“Không. Tôi không giận anh, cũng chẳng hận.
Với tôi, anh chỉ là một đoạn ký ức, không còn ý nghĩa gì .”

Một ký ức thôi ư? Không còn ý nghĩa?

hy vọng cùng thấp thỏm trong lòng anh vỡ tan ngay giây phút này, đau đớn đến phát cuồng.

“Năm năm hôn nhân, chỉ là khứ ư? Em bảo anh phải chấp nhận thế nào!”

vừa dứt, “vụt” một tiếng, cửa bật mở.
Cùng , một giọng trầm trầm cất lên:

“Có chấp nhận nổi không là việc của anh. giờ, Châu Châu cần nghỉ ngơi, mời anh đi cho.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương