Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
🚫 CẢNH BÁO BẢN QUYỀN: Truyện này là mồ hôi, chất xám và thời gian của tác giả “Chocolate A Hoa ngọt ngào”, được dịch bởi Quất Tử. Vui lòng không sao chép!
Tôi ôm chặt chiếc túi vải, lắp ba lắp bắp nói:
“Không… không có, chào Tổng Giám đốc Chu, tôi là em họ của chị Trình Dao ạ.”
“Hơ.”
Anh hoàn toàn phớt lờ ánh mắt ra hiệu của tôi, chỉ liếc qua tôi một cái, ánh nhìn lập tức lạnh đi vài phần.
Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi một cái, giọng đầy cảnh cáo:
“Trình Ninh Ninh, lại đây cho mẹ, ngồi xuống.”
Tôi ỉu xìu lê thân quay lại chỗ ngồi, chỉ nghe thấy bác gái nhiệt tình mời gọi:
“Tổng Giám đốc Chu, đều là người một nhà cả, ngồi xuống ăn chung tí gì đi.”
Hơ, làm sao có thể… Người đàn ông này mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng mà.
“Được.”
Tôi lập tức ngẩng phắt đầu lên, đúng lúc thấy Chu Vân khẽ cong môi nhìn tôi.
Ý cười trong mắt anh hoàn toàn không có chút ấm áp nào, ngược lại còn giống như một lời đe dọa.
Anh ngồi xuống chiếc ghế chính vừa được nhường lại, đúng đối diện tôi, cách một chiếc bàn ăn.
Bác gái gọi phục vụ mang thêm vài món, còn mở bộ dụng cụ ăn mới cho Chu Vân.
Anh chẳng buồn động vào, chỉ hờ hững hỏi tôi:
“Em là em họ của Trình Dao? Tên gì?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, Trình Dao đã nhanh nhảu nói trước:
“Tổng Giám đốc Chu, đây là em gái tôi, tên là Trình Ninh Ninh, từ nhỏ đến lớn không biết cư xử, mong anh đừng chấp nhặt.”
“Con bé là đứa kém cỏi nhất trong đám trẻ nhà chúng tôi. Hai mươi mấy tuổi rồi mà còn đi học, lại chẳng có tí phép tắc nào.”
Bác gái liếc tôi một cái đầy chán ghét, có vẻ như rất sợ tôi làm ảnh hưởng đến hình tượng của chị họ trong lòng Chu Vân.
“Nhưng cháu yên tâm, Trình Dao nhà tôi thì hoàn toàn khác.”
Chu Vân hơi nhướng mày:
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi, Trình Dao vừa xinh đẹp vừa lễ phép, lại đang làm việc dưới trướng cháu, luôn là niềm tự hào của cả gia đình.”
Chu Vân không tỏ rõ ý kiến gì, ánh mắt lại quay trở về phía tôi.
“Còn đang đi học? Cao học à?”
Tôi uể oải đáp:
“Vâng, năm ba cao học.”
“Trường nào? Chuyên ngành gì?”
Tôi quay mặt đi, không muốn trả lời, giả vờ không nghe thấy.
Mẹ tôi liền huých một cú vào eo tôi, rồi thay tôi trả lời:
“Đại học Lâm Thành, chuyên ngành thiết kế công nghiệp.”
Những lời dối trá tôi từng bịa ra trước đây đều bị bóc trần hết sạch.
Tôi sợ đến mức tim đập loạn, nhìn thấy Chu Vân khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt như không khiến tôi có cảm giác như anh sắp rút s.ú.n.g ra b.ắ.n tôi một trận vậy.
Còn có thể mắng tôi:
“Trên người em ngoài giới tính ra thì còn có gì là thật?”
Tôi vẫn đang hoảng hốt thì Chu Vân ở phía đối diện bỗng đứng dậy, bước đến gần, hơi cúi người xuống, đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
“Ra trường rồi đến công ty tôi làm đi. Bên tôi có dự án mới cần người có học vấn cao, em rất phù hợp.”
Trình Dao lập tức bật dậy:
“Dự án mà Tổng Giám đốc Chu nói đến là cái hợp tác với Xuân Cảnh sao? Nhưng rõ ràng người phụ trách là tôi mà.”
Chu Vân lúc này đã đi đến cửa, nghe vậy thì dừng bước, quay đầu lại, giọng điệu vẫn điềm nhiên như không.
“Cô không phải vừa xinh đẹp vừa lễ phép sao? Công ty đang thiếu lễ tân, sau Tết điều cô sang đó làm nhé.”
Chu Vân rời khỏi phòng bao.
Chỉ mấy câu nói, mà khiến cả đại gia đình chúng tôi lặng ngắt như tờ.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào:
“Xin chào, mấy món ăn vừa nãy quý khách bảo thêm thì…”
“Ra ngoài!”
Bác gái đột ngột quát lớn một tiếng, sau đó mặt mày sa sầm quay sang nhìn tôi:
“Cháu quen Tổng Giám đốc Chu?”
Tôi lắc đầu:
“Cháu chưa từng gặp.”
Trình Dao vẫn ngồi đơ tại chỗ, dường như vẫn chưa hoàn hồn.
Cô ấy là cục cưng của cả gia đình, từ nhỏ đã xinh đẹp, lại biết cách lấy lòng người lớn, mỗi dịp họp mặt đều là nhân vật trung tâm được mang ra khen ngợi.
Năm nay vừa nhảy việc, sự nghiệp đang phát triển suôn sẻ, bác gái còn cố tình đặt tiệc tất niên ở một nhà hàng cao cấp.
Ban đầu là định đến khoe mẽ.
Một giây thiên đường, một giây địa ngục có lẽ chính là tâm trạng của họ tối nay.
Mẹ tôi cầm tách trà, nhấp một ngụm, chậm rãi nói:
“Ê, Dao Dao cũng đừng buồn quá, dù sao cũng là công ty niêm yết, làm lễ tân nghe ra vẫn còn ra dáng lắm chứ.”
Bố tôi trừng mắt nhìn bà:
“Bà bớt nói vài câu được không? Không thấy Dao Dao đang buồn à? Không biết điều gì cả.”
Một bữa cơm tất niên kết thúc trong không khí khó chịu.
Bác gái mặt mày tối sầm đi thanh toán, bố tôi thì chạy theo tranh trả, mẹ tôi lại kéo ông ấy lại.
Tôi lùi lại phía sau cùng, lặng lẽ gói mấy cái xương hầm chưa ăn hết mang về, định để cho mấy con ch.ó hoang ăn.
Vừa bước đến cửa phòng bao thì ánh sáng trước mắt bỗng tối sầm lại.
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, thì thấy Chu Vân bước vào, thuận tay đóng cửa lại.
Anh nhìn chằm chằm tôi, giọng điệu không chút thiện ý:
“Lại định chạy à?”
Tôi cố tỏ ra ngơ ngác:
“Tổng Giám đốc Chu, anh đang nói gì vậy?”
“Tôi nên gọi em là Trình Ninh Ninh, hay là… Tiết Dĩ Ninh?”
Anh cong môi cười lạnh một tiếng.
“Ăn sạch uống sạch rồi biến, đến một chút thông tin cũng không để lại. Bây giờ tôi đứng ở đây, em lặp lại lý do chia tay lúc đó một lần nữa cho tôi nghe.”
Tôi rũ rượi xin lỗi:
“Xin lỗi anh, Tổng Giám đốc Chu.”
“Nói.”
“…Anh là nhóm m.á.u B, tôi cũng là nhóm m.á.u B, tôi sợ sau này nếu tụi mình có con, sẽ sinh ra một đứa… 2B (ngốc nghếch).”
Ba năm trước, tôi đã nói đúng y hệt câu đó với Chu Vân.
Lúc đó anh còn ngây ngốc giải thích với tôi rằng tôi nhầm rồi, anh không phải nhóm m.á.u B.
Tôi nói:
“Vậy anh đọc số căn cước công dân của anh đi.”
Anh thực sự đọc từng chữ không sai một.
Tôi lại nói:
“Số căn cước của anh với tôi không hợp nhau, tụi mình không hợp đâu.”
Rồi dứt khoát chặn luôn anh.
Tỉnh lại từ mớ ký ức đó, tôi đối diện ánh mắt lạnh băng của Chu Vân, cắn răng nói:
“Tổng Giám đốc Chu, khi đó tôi lừa anh là sai, nhưng chúng ta thực sự không hợp nhau.”
“Ồ? Không hợp thế nào?”
“Thầy bói nói, nếu tôi yêu người họ Chu, sẽ gặp họa huyết quang.”
Chu Vân bỗng túm lấy cổ tay tôi, lòng bàn tay anh nóng rực, khiến tôi không kìm được khẽ run lên, tim đập cũng nhanh hơn.
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ một:
“Em dám nói thêm một câu tào lao nữa, bây giờ lập tức sẽ có huyết quang cho em xem.”