Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 2

Ánh nhìn của Nghiêm Gia Minh như sắp phun lửa.

Tôi vội khều khều tay áo Cố Vũ, ra hiệu anh đừng chấp.

Cố Vũ mới không đáp lại, quay đầu tiếp tục gắp khoai tây cho tôi.

Tưởng chiều nay đặt được gạo, thịt rau online, nhưng đơn đặt hàng bị từ chối, đặt ship đồ ăn cũng không ai giao.

May mắn sao, tôi lục ra được hai gói mì ăn liền trong một góc bếp từ rất lâu trước đây, ít nhất bữa tối coi như có chỗ dựa.

Chiều, tôi cùng Cố Vũ dốc sức dọn dẹp phòng khách.

Dọn một nửa, bụng tôi nhói lên, vào nhà vệ sinh nhìn, thì ra “chị dâu” đến, đúng là xấu hổ quá.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Vũ chạy lại hỏi tôi: “Em ăn nhầm thứ gì à?”

Nghiêm Gia Minh vừa hay đi ngang, liếc chúng tôi một cái, giọng điệu châm chọc: “Bảo sao trưa có người không chịu ăn, chắc sợ khoai tây mọc mầm có độc.”

Cố Vũ không để ý anh ta, chỉ nhìn tôi lo lắng.

Tôi lắc đầu, ngập ngừng: “Là… ngày đó của em đến, em… không chuẩn bị gì hết…”

Cố Vũ lập tức hiểu ý, anh gọi điện cho bên quản lý cộng đồng, nói qua mấy câu, xong xỏ giày đi ra ngoài: “Em chờ anh về.”

Nghiêm Gia Minh nghe tiếng đóng cửa bèn đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ tay vào cửa, bực bội quát tôi:

“Hắn đi đâu hả? Bây giờ đang cách ly, em có biết cách ly nghĩa là gì không? Hắn cứ thế đi lung tung, lỡ bị lây bệnh sẽ hại chết bọn mình. Em rốt cuộc có biết không?”

Tôi ôm bụng, đau đến toát mồ hôi: “Anh ấy đi ra ngoài do cộng đồng cho phép. Em bị đau bụng kinh, anh ấy đi tìm thuốc cho em.”

Nghiêm Gia Minh sững lại, giọng cũng nhỏ đi nhiều: “Đây chẳng phải chuyện thường của em sao? Uống thêm nước nóng, cố chịu một chút là hết.”

Anh quay người vào bếp, rót một cốc nước rồi đặt trên bàn trà: “Này, uống nhiều nước nóng vào.”

Tôi dựa vào sofa, quay đầu, không muốn nhìn anh nữa.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi bị đau bụng kinh sau khi dọn đến ở cùng anh.

Hôm đó vừa tan sở về, tôi mệt mỏi nằm vật xuống giường, nói bụng đau quá, tối nay không nấu cơm được, anh thản nhiên: vậy thì nhịn.

Tối hôm đó, cả hai chúng tôi đều không ăn tối.

Về sau tôi mới biết, khi ấy chúng tôi mới ở cùng nhau chưa lâu, anh cho rằng tôi giả vờ đau bụng để vin cớ bắt anh chia sẻ việc nhà, phải tự nấu cơm.

Nhưng thật ra, tôi đau thật.

Sau này mỗi lần tôi đau bụng, anh sẽ đặt cơm ngoài, nhân tiện rót cho tôi một cốc nước, kèm câu: “Uống nhiều nước nóng.”

Hết thảy, chỉ có vậy.

3

Đã 7 giờ tối rồi mà Cố Vũ vẫn chưa về.

Nghiêm Gia Minh đi vào bếp nấu mì ăn liền, nấu xong thì ngồi ở bàn ăn vừa húp vừa ăn.

Thấy trong bát anh ta có hai gói mì, tôi ngạc nhiên: “Anh nấu hết cả hai gói luôn hả?”

Nghiêm Gia Minh vừa ăn vừa không thèm ngẩng lên: “Thì sao?”

Sao ư?

Bụng tôi lại đau quặn lên, chẳng biết do đau bụng kinh hay do tức giận: “Trong nhà có ba người, anh nấu hết hai gói, chúng tôi ăn gì?”

“Tôi cả ngày chưa được ăn gì, chỉ húp chút cháo ngô trưa nay,”

Nghiêm Gia Minh mặt dày, “với lại em đang đau bụng, chẳng phải không muốn ăn sao?”

“Nhưng bây giờ em đói!”

Anh ta đổ hết phần mì cuối cùng vào miệng: “Còn ít nước súp đấy, em uống không?”

Nhìn Nghiêm Gia Minh, tôi bỗng thấy anh xa lạ quá, xa lạ đến độ như thể tôi chưa từng quen.

Tôi hồi tưởng lại những chuyện xa xưa khi còn bên anh.

Tan làm về, trời đổ mưa như trút, tôi mắc kẹt ở trạm xe buýt, gọi điện nhờ anh tới đón.

Anh bực bội nói, thế thì chờ tạnh mưa rồi hẵng về.

Thực ra, từ chỗ ở đến trạm xe buýt chỉ mất khoảng mười phút đi bộ, chỉ vì tôi mà mười phút anh cũng không muốn bỏ ra.

Tôi sợ bóng tối từ bé, không dám ở nhà một mình.

Anh có đợt đi công tác, tôi sợ hãi, đêm khuya gọi cho anh chỉ muốn nói chuyện, anh nổi cáu: “Em không biết anh bận lắm à?”

Rồi phũ phàng cúp máy, tôi phải bật đèn nằm một mình suốt mấy đêm liền.

Tôi mẫn cảm với thời tiết lạnh, cứ đông đến là tay chân lạnh ngắt, mà tay anh lúc nào cũng ấm.

Tôi chỉ mong anh nắm tay mình nhiều hơn, đó là hơi ấm chẳng gì mua nổi.

Nhưng tay anh suốt ngày lướt chuột, gõ bàn phím, không bao giờ đặt lên bàn tay lạnh ngắt của tôi.

Thật ra, anh vẫn luôn là con người như thế, chỉ tại tôi không muốn thừa nhận mà thôi.

4

Nghiêm Gia Minh ăn xong mì, thì Cố Vũ quay lại.

Anh xách theo một túi nilon, bên trong ngoài đồ vệ sinh còn có bột mì, gạo tẻ, cà chua, trứng gà, cá đông lạnh, đường đỏ và gừng.

Tôi mừng rỡ: “Anh kiếm ở đâu thế?”

Cố Vũ đáp: “Trong nhóm khách quen của tiệm bánh mì, mọi người cho anh những thứ này.”

Tôi chạy vào nhà vệ sinh thay quần sạch.

Vừa ra liền thấy Cố Vũ bưng một bát nước gừng đường đỏ nóng hổi tiến lại, gọi tôi: “Yến Yến, mau uống đi.”

Trong nước gừng đường đỏ còn có một quả trứng gà chần, tự dưng sống mũi tôi cay cay.

Lần cuối tôi được uống canh gừng đường đỏ nấu trứng đã là hồi ở nhà, do mẹ nấu.

Ra ngoài học, rồi đi làm, phiêu bạt bao nhiêu năm, chẳng còn ai nấu cho tôi bát nước ấm áp đến thế.

Cố Vũ bảo tôi uống xong thì nghỉ ngơi, anh vào bếp nấu cơm.

Không lâu sau, từ bếp tỏa mùi thức ăn thơm lừng, Cố Vũ biến hóa thành hai món mặn, một canh: cà chua xào trứng, cá chiên khô với nước gừng đường đỏ, canh trứng.

Tôi phân vân một chút, rồi vẫn múc một bát cơm nhỏ, chan thêm canh cà chua trứng, đem tới bàn máy tính của Nghiêm Gia Minh.

Anh liếc nhìn, không hài lòng: “Chẳng có miếng thịt nào, ăn kiểu gì?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Cố Vũ đã lên tiếng: “Anh ăn hai gói mì liền rồi còn gì, giờ lại đòi thịt? Yến Yến có lòng mới đưa cho anh, chứ nếu là tôi, một hạt cơm cũng không cho!”

Nghiêm Gia Minh trừng mắt với tôi, quay lưng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa.

Anh ấy giận rồi!

Trước đây mỗi lần anh tức giận, tôi luôn căng thẳng, cảm giác mình làm chưa tốt.

Nhưng lần này, tôi lại thấy mọi chuyện đều không quan trọng nữa.

Ăn xong, Cố Vũ dọn dẹp bát đũa mang đi rửa.

Tôi vào phòng ngủ tìm quần áo.

Vừa mở cửa tủ, thấy bên dưới quần áo phồng lên, tôi nhấc mớ quần áo ra, phát hiện bên dưới là hai thùng mì ăn liền.

Hồi trước có tin tức trên mạng nói khu phong tỏa thiếu lương thực, xem ra Nghiêm Gia Minh cất riêng chỗ mì này để phòng hờ.

Anh ta ăn sạch mì của tôi, còn bản thân thì lén giấu sẵn mấy thùng mì.

Tôi nhìn trân trân hai thùng mì một lúc lâu, rồi đóng tủ lại, đi tìm Cố Vũ.

Có thể do bước chân tôi quá nhẹ, vào bếp mà cả hai người trong bếp giật bắn.

“Khụ khụ”

Người trong bếp không phải Cố Vũ, mà là Nghiêm Gia Minh.

Anh ta bị sặc, tay ôm cổ họng, ho đến đỏ mặt.

Cố Vũ bước từ phía sau tới.

Hóa ra anh rửa bát xong thì ra phòng khách xem tivi.

Nghiêm Gia Minh khó nhọc giơ tay: “Nước, nước…”

Tôi vội lấy cốc nước đưa anh uống, anh uống mấy ngụm mới dịu được cơn ho.

Nhìn gương mặt đau đớn của anh, tôi lạnh nhạt hỏi: “Anh không sao chứ?”

Mặt Nghiêm Gia Minh vẫn ửng đỏ, chẳng rõ vì giận hay vì ho vừa nãy.

Anh lườm tôi một cái, huých vai xô qua Cố Vũ rồi rời khỏi bếp.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, trong ngực càng thêm bức bối: “Em đâu có biết anh ta ở bếp, có phải em cố tình dọa đâu, anh ta tức giận cái gì chứ?”

Cố Vũ cười cười, hất cằm ra hiệu: “Em xem dưới sàn kìa.”

Dưới đất có một khúc cá chiên còn dở.

Mất một lúc tôi mới ngộ ra: “Anh ta bị hóc xương cá?”

Cố Vũ gật đầu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương