Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Vào ngày thứ ba sau khi kết với Phó Thời Duật, tôi gặp được mẹ kế của Thẩm Vũ.
Cô ta cho người sắp xếp xe ứng xa hoa tại phim trường, còn là bạn tôi. Trợ lý mới không rõ tình hình, lại thấy cô ta toàn thân hàng hiệu tưởng thật, liền dẫn tôi tới quán phê hẹn sẵn.
thấy cô ta, tôi lập tức xoay người rời đi.
Triệu Y nhẹ nhàng vuốt bụng, bước nhanh theo tôi:
“ , mấy hôm nay Thẩm Vũ không ăn nổi cơm ở nhà, em đừng giận dỗi với anh .”
Tôi né bàn tay định kéo tôi lại của cô ta, mỉm cười:
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nhé!💓
“Anh ta không ăn nổi thì chị đút cho anh ta đi, có khó đâu?”
Sắc Triệu Y thay đổi, giọng điệu cũng mềm mỏng hẳn: “Hôm đó vì cảm xúc tôi không ổn, anh mới không đến, tất cả là lỗi của tôi. Hai người vẫn chọn ngày khác để đăng kết đi. Sau khi kết , tôi đảm bảo sẽ giữ khoảng với Thẩm Vũ.”
Tôi cố gắng giữ khoảng an toàn với cô ta rồi :
“Kết hai lần là phạm pháp đấy, chị không xem hot search à?”
Huống chi, cô ta với Thẩm Vũ gần hay không thì có liên quan đến tôi?
Tôi không trở thành phần trong kịch bản ‘drama mẹ kế’ của họ.
Triệu Y nhớ ra điều đó, sắc bỗng trở phức tạp, còn thở phào nhẹ nhõm.
Tôi xoay người xuống lầu, cô ta đuổi theo không cẩn thận vấp , nhào ra phía trước.
Tôi đứng bên cạnh lạnh lùng .
Quả nhiên, giây theo, Thẩm Vũ từ cửa bước vào.
thấy bộ dạng chật vật của Triệu Y, anh ta lo giận: “ , anh sai vì cho em leo cây, em cần phải làm khó cô ?”
Tôi giơ tay khoảng giữa tôi và Triệu Y:
“Anh mù à? Tôi đứng xa thế mà vẫn có thể đẩy cô ta , tôi là vượn tay dài chắc?”
Từ việc chọn địa điểm đến mấy lần Triệu Y cố tình kéo tôi, rõ ràng cho thấy cô ta vu oan tôi đẩy cô ta.
Vì tôi giữ khoảng tuyệt đối từ đầu. Còn bật sẵn chế độ ghi âm không cho cô ta cơ hội vu cáo.
Thẩm Vũ chẳng nghe thấy , vẫn tục trích tôi: “Là anh có lỗi với em, mình đi đăng lại đi. em làm thì anh phải giải thích với ba anh thế nào?”
Thật sự thần kinh!
Tôi định né sang bên rời đi, lại bị Thẩm Vũ chắn đường.
Tôi nổi giận:
“Anh có bị điên không ? đăng kết đến thế, sao không đi đăng chứng nhận tâm thần trước?”
Khách trong quán bắt đầu về phía chúng tôi.
Có người nhận ra tôi và bàn tán nhỏ:
“Đó không phải là Thẩm Vũ và Hứa sao? Người dưới đất là ai ?”
“Trời ơi, Thẩm Vũ bị đồn bỏ rơi Hứa vì cô ta à? Drama quá, tôi thích!”
“Hứa mắng giỏi quá trời! Người ta kết rồi mà còn cứ đeo bám đòi đi đăng , dày thật.”
“Đúng rồi! Tôi coi hết livestream luôn. Hôm đó leo cây thì hống hách lắm mà, mới mấy ngày hối hận rồi?”
“ mà nãy tôi không rõ, Hứa có đẩy người không ?”
Ông quán phê đứng xem nãy , tiến lên đưa chiếc USB:
“Cửa hàng có camera giám sát toàn diện không góc chec.”
Tôi suýt bật cười thành tiếng.
[ – .]
Thẩm Vũ cứng đờ, vẫn cố dây dưa.
Tôi đẩy anh ta ra:
“Phiền chec đi được, tránh ra. vu oan thì báo công an bắt tôi đi!”
xong, tôi sải bước rời khỏi quán phê.
Phía sau, ông quán lại dũng cảm tiến lên:
“Anh à, không đưa cô đi bệnh viện thì m.á.u chảy hết bây !”
Lúc này Thẩm Vũ mới bừng tỉnh, bế Triệu Y rời đi vội vàng.
5
Tôi rẽ ra khỏi quán phê thì thấy Phó Thời Duật đang đứng cạnh xe chờ tôi.
Tôi bước nhanh tới, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Phó Thời Duật vào chiếc bánh nhỏ trong xe:
“ ghé thăm phim trường.”
Đúng lúc đó, xe của Thẩm Vũ chạy ngang qua trước chúng tôi.
Phó Thời Duật thu lại ánh , tục :
“Thấy em không có ở đoàn phim, tưởng em lại bỏ đi rồi.”
Tôi giả vờ không nghe thấy.
Thấy anh có vẻ hỏi mà cứ lấp lửng mãi không mở miệng, tôi đặt nĩa xuống, hất đầu ra sau:
“Em ghé quán phê đó, ông ở đó rất thú vị.”
Thấy tôi động giải thích, anh khẽ cong môi, lại sợ tôi thấy vờ ra ngoài cửa sổ.
Tôi lời:
“ rồi Thẩm Vũ và mẹ kế của anh ta giở trò vu oan em, may mà ông quán không đưa camera giám sát mà còn tung cú chốt hạ đỉnh cao. Ghi âm em còn chưa kịp dùng đến.”
Nghĩ đến biểu cảm của ông , tôi không nhịn được cười:
“Ha ha ha, chắc hai người họ tức đến co giật rồi.”
Nghe xong, sắc Phó Thời Duật bỗng tối sầm lại:
“Hắn còn dám hại em à?”
Tôi vội nhét thìa bánh vào miệng anh:
“Yên tâm đi, em cô ta xa tám thước, lại có ghi âm, cô ta không gán tội được cho em đâu.”
Đọc tiểu thuyết nhiều năm , chút tiểu xảo này tôi vẫn ứng phó được.
Nghĩ đến vẻ hốt hoảng ban nãy của Thẩm Vũ, tôi cảm thán:
“Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ‘cẩu huyết’ của em thì đứa bé đó chắc không phải con của ba Thẩm Vũ đâu. Nếu không thì đâu cần tự dưng lôi em vào để đổ vỏ chứ?”
May mà em chạy kịp, cũng không định cho anh ta thêm cơ hội nào . Không thì đúng là bị lôi vào văn học mẹ kế thật rồi.
Phó Thời Duật kết luận:
“Vô liêm sỉ đến độ quỷ thần cũng phải khóc.”
Tôi đút thìa bánh cuối cùng cho anh:
“Lát về cười nhạo họ nhé. anh về trước đi, hôm nay em còn cảnh quay, có thể về muộn.”
Phó Thời Duật chẳng có ý định về:
“Không, anh đi cùng em đến phim trường.”
Thấy tôi nhướng mày, anh vội bổ sung:
“Anh thân với đạo diễn, tiện thể đến chuyện.”
Tôi không nghĩ nhiều.