Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 1:
“Anh không phải đã… đi theo đuổi tình yêu đích thực rồi sao?”
Tôi vừa mở miệng liền nhớ tới vẻ hoảng hốt của ba mẹ anh khi biết anh mất tích, nửa câu sau lập tức nghẹn lại trong cổ họng, không nói tiếp nữa.
Thôi bỏ đi, giờ đầu óc anh không ổn, tôi nên dỗ dành trước đã.
Tôi mời anh vào nhà.
Có lẽ chính anh cũng thấy chuyện một người xa lạ dễ dàng được tôi cho vào nhà là hơi vô lý.
Anh nhíu mày đứng ở cửa, vẻ mặt đầy khó xử.
“Em không hỏi tên tôi à? Nhỡ tôi là người xấu thì sao?”
Tôi đang bận lo quay lại phòng làm việc, nên qua loa đáp:
“Được rồi, vậy anh tên gì?”
Người đàn ông trước mặt lập tức trưng ra vẻ mặt tủi thân như sắp khóc.
“Tôi tên là Kì Hưu Ngôn. Tôi bị tai nạn, vừa mới tỉnh lại thì ba mẹ đã ép tôi cưới một người xa lạ mà tôi không hề yêu. Không còn cách nào, tôi phải bỏ trốn…”
Là người xa lạ không được yêu đó chính là tôi đây.
Tôi thấy hơi bị xúc phạm, cũng chẳng buồn nghe tiếp nữa.
Quay người nói thẳng: “Ờ.”
Sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ngón tay dài và lạnh của Kì Hưu Ngôn nắm lấy cổ tay tôi.
“Tôi bị mưa ướt hết rồi, lạnh lắm… Có thể ở nhờ nhà em lâu một chút được không? Tôi có thể nấu ăn, quét dọn, làm việc nhà…”
Tôi bắt đầu thấy đau đầu rồi đấy.
Vị hôn phu này dù có bị đần thì vẫn là vị hôn phu của tôi.
Thay vì để anh ta đi đâu đó rồi cắm sừng tôi, thì thà cứ để anh ta cắm ngay trước mắt mình còn hơn.
Nghĩ thông rồi, tôi dứt khoát gật đầu:
“Được, anh cứ ở lại đi.”
Tôi giơ tay chỉ vào phòng trống:
“Phòng khách đó để anh ở, tôi ở phòng bên cạnh. Có gì thì cứ tìm tôi, giờ tôi đi làm việc.”
Nhìn bóng lưng tôi rời đi, trái tim Kì Hưu Ngôn dường như được một thứ mềm mại nào đó lấp đầy.
Anh thấy mình bỏ trốn đúng là một quyết định sáng suốt.
Con đường theo đuổi tình yêu đích thực thật là tươi sáng.
Vì anh đã thuận lợi dọn vào nhà của người trong mộng rồi.
Giải quyết xong công việc, tôi giúp Kì Hưu Ngôn báo bình an với ba mẹ anh.
Ba mẹ Kì Hưu Ngôn lo sợ sẽ làm anh bị kích động lần nữa, liền nhờ tôi chăm sóc anh thêm một thời gian.
Đối mặt với cái gánh nặng to đùng này, tôi thật sự chỉ muốn hủy hôn cho rồi.
Chúng tôi vốn là hôn nhân thương mại, không có tình cảm, chỉ là lợi ích đổi chác.
Giờ anh ta lại nói muốn đi tìm tình yêu đích thực, càng khiến tôi như người thừa.
Nhưng ba mẹ tôi khuyên:
“Tai nạn là một cửa ải, nếu chúng ta không giúp được thì cũng đừng giẫm thêm.”
Tôi thở dài:
“Được rồi.”
Đành miễn cưỡng chấp nhận khả năng phải sống chung với vị hôn phu một thời gian rồi.
Vừa xoa thái dương vừa đẩy cửa phòng ra…
Tôi và Kì Hưu Ngôn đang quấn khăn tắm đứng đối diện nhau, không ai kịp phản ứng.
Anh đỏ ửng vành tai, lắp bắp nói:
“Em… không phải nói là nếu anh có chuyện gì thì tìm em sao? Anh… anh không có đồ ngủ…”
Một giọt nước từ tóc anh rơi xuống, men theo cơ bụng săn chắc chảy xuống dưới lớp khăn tắm.
Tôi thấy hơi nóng mặt, đầu óc choáng váng.
Lùi lại một bước, cố gắng dời ánh mắt đi nơi khác.
Rất nghiêm túc và đạo đức nói với anh:
“Con trai ở nhờ nhà người lạ phải có ý thức phòng thân. Không phải ai cũng đứng đắn như tôi đâu…”
Tôi vừa nói vừa đi lấy một bộ đồ ngủ ba tôi hay mặc mỗi khi đến chơi.
“Mặc tạm đi.”
Kì Hưu Ngôn cúi mắt nhận lấy đồ, ánh mắt thoáng vẻ hụt hẫng.
“Em thật sự có đồ nam à…” Anh thì thầm.
Gì vậy, buồn sao? Một bộ chưa đủ mặc hả?
May mà ba tôi khá kỹ tính, nên để sẵn mấy bộ.
Tôi lôi thêm một bộ lụa, một bộ cotton, nhét hết cho anh.
“Đủ chưa? Tôi còn cả đồ lót nam đấy.”
Kì Hưu Ngôn được tôi quan tâm liền ngẩn ra vì hạnh phúc, cười cứng cả mặt, quên cả cảm ơn.
Sáng hôm sau tôi bị mùi thơm đánh thức.
Mùi bữa sáng len qua khe cửa, khiến cái bụng trống rỗng của tôi kêu gào phản đối.
Tôi mở cửa bước ra.
Trong bếp, Kì Hưu Ngôn đang đảo chảo bằng một tay.
Anh mặc chiếc tạp dề ren viền hoa mà cô giúp việc để lại, bên trong thì để trần, quai áo mảnh treo lủng lẳng trên tấm lưng rắn chắc.
Cảnh tượng khiến tôi càng thấy đói.
Nghe tiếng động, anh quay đầu lại.
Nắng sớm phủ lên người anh một lớp sáng nhẹ, nụ cười anh rạng rỡ:
“Em dậy rồi à? Để cảm ơn em đã cho anh ở nhờ, nên anh đã làm bữa sáng cho em rồi đó.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ, hơi khó xử:
“Nhưng tôi sắp trễ họp rồi, không kịp ăn…”
Kì Hưu Ngôn cụp mi rầu rĩ, nhưng rồi nhanh chóng nghĩ ra cách khác:
“Vậy em đi rửa mặt đi, anh đóng hộp bữa sáng, lát anh lái xe chở em đi, em vừa đi vừa ăn.”
Để tôi yên tâm ăn uống, Kì Hưu Ngôn lái xe vừa nhanh lại vừa êm.
Bữa sáng ngon, nắng lại đẹp.
Tôi thấy lòng nhẹ tênh, nhất thời quên đi mọi chuyện bực bội do anh gây ra.
Bố gọi tới, tôi tiện tay bấm nghe.
Điện thoại tự kết nối với bluetooth trong xe.
Giọng ông vang lên khắp xe:
“Nghiên Nghiên à, cái cậu có đính hôn với con ấy…”
Tôi phản ứng nhanh, lập tức ngắt máy.
Kì Hưu Ngôn cũng phản ứng không kém, đạp thắng gấp, khiến hộp bánh bao nhỏ tôi nâng niu rơi đầy dưới chân.
“Em sắp kết hôn hả?”
Anh khởi động lại xe, giọng có phần vội vàng.
Tôi nhìn mấy chiếc bánh đáng thương dưới chân, tối sầm mặt:
“Kết cái gì mà kết, sắp chia tay rồi!”
“Ồ.”
Tôi chỉ lo tiếc rẻ bữa sáng.
Hoàn toàn không để ý tới Kì Hưu Ngôn bên cạnh đang cố nén giọng, khóe môi cong cong, cười không giấu được.