Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 5:
Ban , anh có vẻ trầm ngâm, nói với tôi lác đác vài câu.
Nhưng hai tiếng trôi qua, thuốc tê dần hết tác dụng.
Anh mím môi, môi trắng bệch vì đau.
Trán rịn mồ hôi, cả hơi thở cũng nặng nề .
Tôi luống cuống anh:
“Đau lắm ? Hay anh ngủ một chút đi, biết đâu ngủ rồi sẽ đỡ .”
“Vậy… em sẽ ở đây suốt chứ?” – Anh hỏi.
“Tất nhiên.” – Tôi gật , nghiêm túc hứa hẹn.
Không khí dần lắng lại, nhịp thở anh cũng đều .
Trong căn nhỏ giờ chỉ hai tôi.
Tôi ngồi bên giường, mí nặng trĩu.
Tôi thiếp đi… rồi mơ mình và Kì Hưu Ngôn yêu nhau.
Anh dịu dàng trán tôi, nhẹ nhàng, cẩn thận.
Nụ ấy gần thành kính, chan chứa yêu thương.
Tôi mơ tôi cùng nắm tay đi dạo.
Bàn tay anh lớn, vừa khéo bao trọn tay tôi.
Cảm giác ngọt ngào khi thích một người tràn ngập trong .
Khi giật mình tỉnh dậy, khóe môi tôi vẫn cong một cách ngu ngốc.
Cảm giác ấm áp rõ ràng lan tỏa từng chút từng chút…
Tôi cúi xuống, sững người tay tôi nắm chặt lấy nhau, bàn tay áp bàn tay.
Khoảnh khắc ấy, tim tôi đập dồn dập trống trận.
Tôi hoàn toàn chắc chắn rồi: tôi thích anh ấy mất rồi.
Đúng lúc đó, cửa bệnh vang tiếng mở.
Tôi giật mình, rút tay lại thật nhanh.
Ba Kì Hưu Ngôn bước vào.
Anh cũng vừa tỉnh, vẻ mặt đã đỡ nhiều.
“…” – Anh gọi khẽ.
“Dì ơi!” – Tôi bỗng chen lời.
Kì Hưu Ngôn đã tốn bao công sức, chỉ để hủy với tôi.
Tôi phải chủ động bóp c.h.ế.t mầm tình cảm này từ trong trứng nước.
Tránh đêm dài lắm mộng, rồi để chính mình lại lún sâu không dứt ra .
Tôi cảm mình thật cao thượng và biết điều.
Đối mặt với ba mình chằm chằm trong bệnh, tôi nghiêm túc nói:
“Dì ơi, con và Kì Hưu Ngôn đã bàn xong rồi, con sẽ hủy .”
Kì Hưu Ngôn mở to , bên trong ấy là thứ cảm xúc tôi không thể hiểu nổi.
Dì nhẹ nhàng bước nắm tay tôi:
“Sao thế con? Nó bắt nạt con ?”
Tôi kéo dì ra ngoài hành lang, giải thích rõ ràng:
“Dì , Kì Hưu Ngôn có người con gái khác trong . Anh ấy giúp đỡ con vậy, con cảm động, nên con không muốn anh ấy chậm trễ thêm nữa.”
Nghe xong, dì thở dài.
“Hai đứa cũng lớn rồi, ta không tiện ép buộc. Nhưng mà, Tiểu Ôn , dì thật sự thích con đấy.”
Tôi ôm lấy dì, trong cay xè.
“Cảm ơn dì đã hiểu cho bọn con. Dì đã rồi, vậy con không phiền dì trò với anh ấy nữa.”
Quay lưng bước đi, bên trong bệnh vang tiếng ấm nước sôi sùng sục.
Tôi gãi gãi , hơi hoang mang:
Ơ… lúc nãy dì với chú có mang theo ấm đun nước không nhỉ?
…
Kì Hưu Ngôn hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống tôi.
Nghe bố kể, lần nhập viện này bác sĩ phát hiện thêm một số di chứng sau tai nạn.
Anh cứ nằng nặc nói mình có quan trọng phải , nhưng vì từng có “tiền án bỏ trốn”, nên bác trai bác gái giám cực kỳ chặt, ép anh ở lại bệnh viện điều trị.
Thỉnh thoảng, tôi vài món đồ sinh hoạt anh vẫn sót lại trong nhà, tôi sau đó cứ có cảm giác mọi sống chung trước đây… chỉ là một giấc mơ.
Nhưng công việc đã lấp đầy thời gian tôi, chẳng chỗ trống cho suy nghĩ vu vơ.
Chiều hôm đó, sắp tan ca.
Thư ký gõ cửa tôi:
“Ôn tổng, tối nay cô đã chọn sẵn váy rồi, cô muốn thay lúc nào ạ?”
Tôi liếc lịch trình đúng là hôm tôi nhất quyết bắt tôi phải đi dự .
Bà bảo: “Con với Kì Hưu Ngôn nếu đã không hợp thì thôi, nhưng con cũng nên gặp gỡ thêm mấy chàng trai ưu tú khác chứ!”
Không cãi nổi , tôi đành đồng ý.
Xử lý nốt bản hợp đồng cuối cùng, tôi đứng dậy:
“Đi thôi, dẫn tôi đi xem đồ.”
Chiếc váy thật sự đẹp.
Satin đỏ sẫm vẻ dịu dàng dưới đèn, đường cắt tinh tế ôm lấy dáng người tôi vừa vặn.
Tôi không nghi ngờ gì, lúc bước vào , sẽ có vô số ngưỡng mộ dừng lại nơi tôi.
Tôi chỉ không ngờ rằng… trong những ấy lại có cả một đôi quen thuộc, là Kì Hưu Ngôn.
Anh mặc vest may đo kĩ càng, dáng người cao ráo, nét mặt sắc sảo, khí chất mạnh mẽ nhưng không quá phô trương.
Đây là Kì Hưu Ngôn đính hôm nào, chứ không phải người từng sống cùng tôi trong căn hộ kia.
Tôi nén cảm xúc xuống, quay người bước về phía một nhóm người ở xa anh.
Những lời xã giao vô thưởng vô phạt lặp đi lặp lại nhiều nhàm chán.
Đứng lâu, chân tôi trong đôi giày cao gót bắt đau rát.
Tôi lén ngáp một cái, định tìm cách chuồn ra ngoài, thì sau lưng bỗng trở nên náo nhiệt.
Từ khoé , tôi một người cao tiến lại, đứng ngay cạnh mình.
Là Kì Hưu Ngôn.
Anh ta đứng cạnh tôi gì?
Người mời rượu tôi anh chặn.
Người bắt với tôi anh chen vào nói trước.
Tôi vừa lấy một miếng bánh ngọt định ăn, anh đã nhẹ nhàng ngăn lại:
“Bên trong có xoài đấy, cẩn thận dị ứng.”
Tôi trừng anh một cái rồi quay người bỏ đi.
Chiếc váy đuôi cá cắt may ôm , bước đi chẳng dễ dàng chút nào, nhưng tôi cũng không muốn mất đi khí chất trước mặt anh.
Anh thảnh thơi sải bước dài, đi theo tôi nhưng chậm hai bước phía sau.
Cuối cùng tôi đi một góc yên tĩnh, không người qua lại.
Cơn giận bị đè nén suốt bùng nổ.
“Anh bị điên , Kì Hưu Ngôn?! Cuộc sống tôi không xoay quanh anh nữa! ta đều là người lớn rồi, ai cũng biết những thế này là để gì! Anh và tôi đã hủy rồi, xin anh đừng cản trở tôi quen với người khác nữa, không?”