Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
25
Một năm .
Tôi đứng trước một ngôi mộ nghĩa trang Tây Sơn.
Trên bia khắc tên tôi.
Tôi đặt một bó cúc họa mi nhỏ trước bia.
“Tần Doanh, cô có dự định không?”
Người hỏi tôi là người cứu tôi – Nhậm Tường – bác sĩ khoa phẫu thuật thẩm mỹ.
Cô ấy có bạn trai là bác sĩ ngoại khoa tên Nghiêm Duẫn, quen tôi năm, cũng chính là người hàng xóm đối diện phòng vẽ của tôi.
Khi tôi gặp chuyện, họ vừa kịp quay về.
Câu “Có người đến” của Tần Hựu chính là nói về họ.
Họ hợp sức cứu tôi ra ngoài, rồi bỏ một bộ hài cốt người vào trong.
Đến khi đội cứu hỏa tới, dập xong lửa, đống tàn tro vớt ra chính là bộ hài cốt đó…
“Tôi đi dạo trên đường Hoàng Tuyền suốt một năm, thấy hoa bỉ ngạn cháy đỏ như lửa, vô biên vô tận, thấy địa ngục trống rỗng.”
“Diêm La gọi tôi, bảo tôi đưa ác quỷ đến nơi đáng đến. Tôi gật đầu.”
tai nạn, người đầu tiên đến hiện trường là Tần Tuyết, đó là Tần Hựu, cuối cùng mới là mẹ tôi.
Mẹ tôi suy sụp hoàn toàn.
năm nay, tôi là trụ cột tinh thần của bà.
Tôi không còn, bà cũng không còn muốn sống.
Hậu sự của tôi do tôi xử lý.
tôi quê là vật có tiếng, việc chỉ cần quan hệ là xong.
Nhưng khi ra thành phố lớn, mọi thứ phải theo quy trình, ông lại chùn bước.
Ông giao phó mọi việc Tần Tuyết và Tần Hựu.
Không nghi ngờ nguyên cái chết của tôi.
Hai chị em Tần Tuyết tận tâm tận lực lo hậu sự tôi thật hoành tráng.
Trên diễn đàn trường, có hẳn bài tưởng niệm tôi, được đẩy lên thành topic hot.
Mạng xã , vô số kênh tự truyền đều tung hô tranh của tôi, nói tôi là họa sĩ thiên tài, trình độ xuất chúng, nay tuổi trẻ mà ra đi là trời xanh ghen ghét.
Đúng lúc đó, có người bỏ ra hàng triệu mua bức tranh tôi chuẩn tham dự một cuộc thi quốc tế.
Đó chỉ là một bản phác thảo chưa hoàn thành.
đó trở đi, bất kỳ tranh của tôi cũng tăng giá vùn vụt, hoàn toàn chứng nghiệm lời nguyền:
“Nghệ sĩ chỉ khi qua đời, tác phẩm mới tăng giá.”
Còn Tần Tuyết, theo “cơn gió tôi chết” cũng được truyền chú ý.
Trong thời “nhan sắc là công lý, ánh nhìn là lưu lượng” này, cô ta nhỏ nhỏ mà cũng nổi một phen, chen chân vào hàng ngũ “họa sĩ trẻ”…
…vào hàng “họa sĩ trẻ triển vọng”.
“Tranh của cô ta tôi từng xem qua rồi, phong cách rất giống cậu.” – Nhậm Tường nói.
“Bắt chước thôi.” – tôi cười khẩy.
Tần Tuyết trình độ thế , tôi chỉ dạy cô ta mấy năm, lẽ còn không rõ?
“Nhưng… giáo sư hướng dẫn của cậu cũng từng khen tranh của cô ta đấy.”
Nhậm Tường chậm rãi nói, giọng mang theo mấy phần dè chừng.
“Còn bảo…trò giỏi thầy.”
Lần này đến lượt tôi ngỡ ngàng.
Câu này có nghĩa là… cô ta giỏi tôi?
Giáo sư hướng dẫn của tôi là người có chuyên xuất sắc hàng đầu, thuộc hàng “đội tuyển quốc gia” trong giới họa, cách ngay thẳng, không giờ phát ngôn bừa bãi.
lẽ… Tần Tuyết mới là thiên tài họa thực sự?
lẽ nhiêu năm nay, cô ta che giấu thực lực?
Không. Không thể !
tính cách của cô ta, có tài đến đâu cũng phải khoe tận trời, làm sao chịu giấu?
“Tôi không rành họa. Cậu phải tự mình đi xem.” – Nhậm Tường nói.
Tôi gật đầu, tỏ ý hiểu.
“Đúng rồi, còn chuyện này phiền .”
Cô ấy ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:
“Giờ cô ta là bạn gái của Cố Phi. Nếu cậu muốn đối đầu cô ta, trước hết phải vượt qua Cố Phi . Nghe nói người đàn ông đó cưng chiều cô ta đến phát cuồng, rót tiền nâng đỡ không tiếc tay.”
Cố Phi?
Tôi không quen, cũng chưa từng nghe.
Nhậm Tường nhìn tôi như thể đang nhìn người ngoài hành tinh, rồi từng chữ từng chữ nhấn mạnh rõ ràng:
“Họ Cố!
Một trong Tứ hào thành phố A!
Nhà đầu tư thiên thần nổi tiếng!
Kim cương độc thân hàng đầu!”
26
Tần Tuyết có thể quyến rũ được Cố Phi, đúng là chuyện ngoài sức tưởng tượng.
Một bên là con gái của ông chủ mỏ than, chủ một phòng tranh nhỏ xíu.
Một bên là hào thực thụ.
Nói không ngoa, đây là cú nhảy xuyên liền hai tầng đẳng cấp.
Khi tôi tìm kiếm tin về Cố Phi trên mạng, thấy ảnh anh ta, tôi bỗng cảm thấy hơi quen mắt.
Còn Tần Tuyết, khi tôi nhìn thấy cái gọi là “tác phẩm thành ” của cô ta, tôi liền bật cười.
Hôm đó, tại phòng vẽ của tôi…
Cô ta không chỉ giết người và phóng hỏa, mà còn trộm tranh của tôi.
Một phần được cô ta dùng để “thổi phồng tiếng”, một phần khác biến thành “tác phẩm của cô ta”.
Những kỹ thuật tôi đang thử nghiệm, chưa từng xem, cũng chưa hoàn chỉnh, giờ đây lại được công khai trên mạng, được gán nhãn “tác phẩm của thiên tài họa sĩ Tần Tuyết”, được vô số người tung hô.
Hừ, vẫn là cái kiểu khoe khoang không điểm dừng đó sao?
và lợi…lưỡi dao hai lưỡi.
Tài năng đi mượn, đến lúc xài cạn, nhiêu người từng tung hô, sẽ có bấy nhiêu người chờ hùa vào dẫm đạp.
27
Thuật toán đẩy về hai tin tức:
Một là: Cố Phi đang xem xét đầu tư vào công ty của Tần Hựu – em trai Tần Tuyết.
Phần bình luận chia làm hai luồng:
Người thì nói mê sắc làm mờ trí, người thì bảo kế hoạch đầu tư này kéo dài mãi thấy rót vốn, chỉ là treo lơ lửng mà thôi.
Hai là: Cuối tháng 6 sẽ diễn ra ra mắt tác phẩm mới của Tần Tuyết, nghe nói sẽ có rất vật máu mặt trong giới nghệ thuật tham dự.
Phần bình luận toàn là kiểu:
“Nữ thần YYDS!”
Lâu lâu xen lẫn vài tiếng lầm bầm:
“Đúng là có tiền có quyền, vài bức tranh chưa hoàn thành mà cũng kéo được cả dàn họa đến nâng đỡ!”
Tôi nhắn tin sư tỷ:
“Sư tỷ, em chưa chết.”
Sư tỷ lập tức gọi điện:
“Em đang đâu? Tại sao không liên lạc bọn chị?
Em có không, chuyện đó, thầy đau lòng rất lâu!”
Tôi nói:
“Em nằm viện suốt một năm.
Sư tỷ, em muốn một tấm vé mời ra mắt tác phẩm mới của Tần Tuyết.”
Sư tỷ minh lanh lẹ thế tôi rõ, lập tức hỏi lại:
“Vậy là… tranh của Tần Tuyết, đúng là của em vẽ?”
Tôi cười khẽ:
“Lộ rồi à?”
Sư tỷ nói như đinh đóng cột:
“Lộ lâu rồi!
Có làm họa sĩ mà cả năm chỉ ra được vài bức phác chưa xong không?
nữa phong cách quá rõ là em mà ra!
Bọn chị từng đến phòng tranh của cô ta xem rồi…trình độ chỉ tầm tầm!”
“Chỉ có Cố Phi, như bệnh ý, cưng chiều không lý trí!
Mà này, em nói thật đi, chuyện xảy ra ngày hôm đó, có liên quan đến cô ta đúng không?”
“Thầy có em còn sống không? Em phải nói ông ấy một tiếng đi! Ông sẽ vui lắm!
Em đang đâu, chị qua ngay!”
Sư tỷ thao thao bất tuyệt, một câu nối một câu.
Đợi chị ấy bớt kích động, tôi mới nhẹ nhàng nói:
“Tạm thời giữ kín giúp em.
Mấy hôm nữa, gặp nhau ra mắt tranh của Tần Tuyết.”
Sư tỷ trầm mặc.
“Sao thế?”
“Nhìn nhóm chat đi.”
Tôi vội thu nhỏ cửa sổ cuộc gọi.
May mà là nhóm nhỏ, cộng 7 người tính cả tôi, đều là người tôi tin tưởng.
Cả nhóm đang nháo nhào:
“Thật á?!”
“Chị Tần Doanh còn sống thật à?!”
“Cần bọn em làm ? Nói một tiếng, đảm bảo làm tới cùng!”
“Yên tâm, tuyệt đối giữ bí mật!”
…
Tôi lặng lẽ tag sư tỷ:
“Trước kia không phát hiện chị… chuyện vậy đó?”
Sư tỷ cười như nắc nẻ:
“ chứ, nín không nổi rồi!
Mà giờ có thêm người giúp, tụi mình làm lớn đi!”
28
ra mắt tác phẩm mới của Tần Tuyết.
Cố Phi đúng là yêu chiều cô ta hết mực:
Khách sạn sang nhất, sảnh tiệc đẳng cấp nhất, họa hàng đầu toàn quốc, trăm hãng truyền , cả trăm tài khoản “ V”…
Máy quay, micro, máy ảnh dựng dày đặc.
Tôi mặc sơ mi, quần jeans, đội mũ lưỡi trai, ngồi lẫn giữa một đám V, cực kỳ kín đáo.
Tin nhắn trong nhóm nhảy liên tục.
Sáu người còn lại như bơm máu gà, tí thì chia sẻ tọa độ GPS:
“Đến rồi, đến rồi! Gọi bộ, gọi bộ! Tiểu Doanh có mặt chưa?!”
“Tui cũng tới rồi, khu B màu lam, hàng gần cuối, ghế thứ 5 bên phải!
Có nhiệm vụ không?
Tôi rất nôn nóng muốn được hành động!”
“Móa, kích thích quá đi!!!
Nghĩ tới chuyện lột mặt nạ Tần Tuyết, rồi tưởng tượng mặt tài Cố sắp táo bón…
Muốn hát lớn một bài á!”
Tôi: ……
Nhìn màn hình nhóm nhắn lia lịa, tôi ôm trán:
“Các người có thể nghiêm túc chút không?
Không phải nói là giả vờ thanh cao lạnh lùng sao?
Lượm lại hình tượng đi! Chỗ này đầy truyền đó!”
“Người nhà cả mà, cần giữ hình tượng!”
“Yên tâm đi, thần quá , để ý tụi mình đâu!”
29
giờ chiều đúng.
Tần Tuyết xuất hiện, cùng bước vào Cố Phi.
Cô ta khoác tay Cố Phi, vừa xuất hiện, đèn flash chớp liên hồi.
Cố Phi mặc vest xám, đeo kính gọng vàng, tóc vuốt ngược ra .
đầu tới chân, từng chi tiết nhỏ đều toát ra khí chất “doanh thành đạt”.
Tần Tuyết mặc váy dạ màu bạc, khoét ngực, hở lưng, tóc dài búi lỏng đầu, vòng cổ và hoa tai kim cương lấp lánh.
Trông giống họa sĩ, mà y như ngôi sao điện ảnh.
Hai bên thảm đỏ, phóng viên hỏi dồn dập:
“Cố , xin hỏi anh và cô Tần Tuyết khi sẽ kết hôn? Có dự định chưa ạ?”
“Cư dân mạng nói, tài năng của cô Tần không xứng tiếng hiện tại, tất cả là do anh nâng đỡ.
Anh có muốn nói?
Có phải anh đang giúp cô ấy tích lũy vốn để gả vào hào không?”
“Cố , công ty của em trai cô Tần, ngài xem xét đầu tư nửa năm rồi, rốt cuộc có rót vốn không?”
…
Cố Phi bỗng dừng bước, ánh mắt quét khắp trường.
Tần Tuyết cũng dừng lại theo, gương mặt e ấp, hai mắt long lanh, như có điều muốn nói mà lại ngại ngần.
Cố Phi khẽ cười, đẩy nhẹ gọng kính, nhận lấy micro tay phóng viên:
“Thứ nhất, không có cái gọi là hào , nhà họ Cố đời làm ăn buôn bán, chỉ là dân bình thường thôi.
Thứ hai, Tiểu Tuyết có tài hay không, có phải tôi nâng đỡ hay không, lát nữa các bạn xem tác phẩm của cô ấy là .
Thứ , bất kỳ khoản đầu tư mạo hiểm cũng không phải một mình ông chủ nói là xong.
Công ty chúng tôi có đội ngũ chuyên đang đánh giá.
Hôm nay là ra mắt tác phẩm của cô Tần Tuyết, xin mọi người tập trung vào tranh của cô ấy, cảm ơn.”
Không hiểu sao, tôi cảm thấy Cố Phi nhìn tôi hai lần.
Có khoảnh khắc, ánh mắt chúng tôi giao nhau trong chốc lát.
Trong mắt anh ta vừa như có sấm chớp lấp lánh, vừa như có tinh tú đầy trời…
Tôi nhận ra anh ta là rồi!
Tôi từng gặp anh ta!