Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7

Ta kinh ngạc bà, nghi ngờ không mình phải vừa nhầm hay không.

Lữ Phượng Vân kéo tay ta qua, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng mang theo chút đắng chát:

“Con đừng trách mẫu thân. Ta mới chuyện nữ quyến nhà Thẩm phủ khó sinh, sinh nở chịu khổ. Con lớn lên hoàn cảnh như , sợ hãi là điều dễ hiểu.

“Mẫu thân là phụ nữ, nghĩ cho người khác, ta xót con. Con yên tâm, đã là con dâu do chính tay ta chọn, thì ta sẽ bảo vệ con.

“Nếu mà vì con không thể sinh con mà ý nghĩ nạp thiếp, ta sẽ đánh gãy chân nó.”

Ta vốn dễ xúc động, đến đây lại đỏ cả mắt.

Bà thở dài một tiếng, tháo chiếc vòng trên tay xuống đeo cho ta:

“Đeo thì không khóc nữa. Không thì lúc về con như lại đòi đưa con tới Đại Lý nữa đó.”

16

Đại Lý thì tuyệt đối không thể , vì đồ ăn bếp đó thật sự quá tệ.

Suốt canh bí đao nấu tép khô, thì là Đại Lý , không còn tưởng là chùa Thanh Lương.

Ta xót cho Thượng Quan phải làm hòa thượng nha môn cả , nên mỗi đều xách hộp đến đưa cho hắn.

Hôm nay ta vừa bước Đại Lý , liền phía sau người .

Quay đầu lại , Chủ bộ Lục Bình chạy chầm chậm đuổi tới, vừa hộp tay ta liền sáng rực cả mắt như mèo gặp chuột.

“Tỷ tỷ Kiều Kiều, tỷ lại mang món ngon gì tới thế?”

Ta bật cười, lấy từ hộp ra một đĩa bánh đường đưa cho hắn.

“Cho ngươi đấy, cầm lấy ăn đi.”

Hắn sủng mà kinh, cúi người thi lễ ta:

“Tỷ tỷ Kiều Kiều, tỷ tốt quá! Sau ta nhất định báo đáp tỷ!”

Một đĩa bánh đường thôi mà đến báo đáp, ta bóng lưng hắn ăn ngấu nghiến, không nhịn che miệng cười.

Đại Lý đúng là làm khó hắn thật .

Lục Bình là con út của lão Chủ bộ Lục Toàn An, tuy cao lớn nhưng tuổi còn nhỏ hơn ta mấy tháng.

Do Lục Toàn An bị thương ngoài ý muốn nên hắn mới đưa tới tạm thời thay thế.

là đồ ăn đây không những dở mà còn ít, một thiếu niên tuổi ăn tuổi lớn như Lục Bình thì đúng là khổ sở.

Ta ra Đại Lý hằng , qua lại nhiều lần, hắn quen ta, nên thường xuyên tìm đến xin chút đồ ăn.

Bất chợt trên đầu ta phủ xuống một bóng đen, ta nghi hoặc ngẩng đầu, liền Thượng Quan đứng sau lưng ta, mặt lạnh như sương.

Ta vừa định hắn là phu quân, hắn đã nghiến răng nghiến lợi thẳng đại danh của ta.

“Thẩm Kiều Kiều.”

Đây là giọng điệu tức giận, ta .

Nhưng ta không , hắn giận chuyện gì.

Ta khẽ kéo tay áo hắn, thăm dò hỏi:

“Phu quân, đói ?”

Hắn không đáp, ngược lại còn mở hộp ra kiểm tra.

hắn làm , ta thầm nghĩ chắc mình đoán đúng .

Con người khi đói thì tâm trạng quả thật dễ cáu.

“Phu quân, đói thì phải phòng mà ăn, ăn giữa nơi đông người thì không nhã nhặn đâu.”

Ta ân cần gợi ý, mà sắc mặt hắn đen như đáy nồi, tầng hai trống trơn của hộp mà chất vấn ta:

“Chỗ lại thiếu một món?”

“Đưa người khác mà.”

Ta kỳ lạ hắn một cái:

điều tra án đến hóa rồ à? Giờ đến cả ta điều tra ?”

Hắn nhắm mắt lại, dường như rất bực bội, vòng qua ta đi thẳng .

Ta bước nhanh đuổi theo:

thế ? Ta lòng tốt mang đến cho , lại bày sắc mặt ta?”

Hắn đột ngột dừng lại, ta không kịp phản ứng, đ.â.m thẳng lưng hắn.

Ta ôm lấy cái mũi ê ẩm, trừng mắt hắn:

đi cho đàng hoàng một chút đi, mũi ta lệch cả đây .”

Hắn không gì, giơ cánh tay lên, dùng ống tay áo rộng lớn che chắn nửa người ta.

Ngay sau đó, ta hắn lạnh lùng lên tiếng hỏi người khác.

“Ngươi ăn bánh đường đó đâu ra?”

“Bẩm Thượng Quan đại nhân, là tỷ tỷ Kiều Kiều cho tiểu nhân ạ.”

“Tỷ tỷ Kiều Kiều?”

Ta chọc chọc lưng Thượng Quan :

“Chính là ta đó.”

Hắn liếc ta một cái, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên mặt Lục Bình, giọng lạnh đến dọa người.

“Ngươi ta là Thượng Quan đại nhân, lại phu nhân của ta là tỷ tỷ Kiều Kiều, Lục Toàn An không dạy ngươi quy củ à?”

Lục Bình cắn ngón tay, mặt lộ vẻ nghi hoặc:

phải là Kiều đại nhân ?”

Thượng Quan nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tiện tay về một hướng:

“Biến, lập tức biến khỏi mắt ta.”

Lục Bình “ồ” một tiếng, cung kính hành lễ:

“Thượng Quan đại nhân, Kiều đại nhân, tiểu nhân cáo lui.”

Đợi đến khi Lục Bình đi hẳn, ta mới vịn người Thượng Quan mà cười đến chảy cả nước mắt.

“Lục Bình lại ngốc thế chứ?”

Thượng Quan cau mày:

“Nàng thích ngốc à?”

Ta hắn đầy nghi hoặc:

cái gì ?”

Hắn cười như không cười:

“Từ nay về sau nàng đừng đến Đại Lý nữa.”

 17

Ta quả thật không còn rảnh để tới Đại Lý nữa, vì ta bận nhà lật y thư.

Thượng Quan bị bệnh, lại là thứ bệnh không tiện ra — chứng suy nhược khó mở miệng.

Hắn cả cáu bẳn, năng khó , lại không chịu ngủ chung giường ta.

Triệu chứng thật sự quá điển hình.

Nghiêm trọng nhất là, bây giờ ta mặc cái yếm “song liên cùng nở” mà hắn thích nhất, hắn chẳng biểu cảm gì.

nguyên tắc phải làm một người vợ hiền, ta bận rộn cả , cuối cùng khi trời tối hẳn mới bưng một bát thuốc bổ đến thư phòng của hắn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương