Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có được tiếng nói của họ Thôi, ngay cả Hoàng thượng cũng ngồi thẳng dậy.
Ngài còn nhớ đến ta – kể từ khi ngài kế vị đến nay, chưa từng có nữ tử nào đoạt giải đầu trong lễ săn bắn mùa xuân, ta là người đầu tiên.
Nhưng Vương thị vẫn cứng rắn phản đối, họ cho rằng giao trăm tinh binh cho một nữ tử chẳng khác nào ném ngọc xuống vực sâu.
Ngay khi ấy, từ hàng ngũ Vương thị có người bước ra:
“Phùng cô nương, ba năm rồi không thấy ngươi giương cung, liệu bản lĩnh có còn chứ?”
Ta quay đầu, hóa ra là tiểu công tử Vương gia.
Ta không rõ ý hắn, nhưng vẫn đáp:
“Ngày ngày khổ luyện, chưa từng dám lười biếng một khắc.”
“Tốt!”
Hắn giơ thước ngọc lên, cao giọng:
“Hoàng thượng! Phùng cô nương có cung pháp lợi hại, nàng nguyện vì vị hôn phu mà xông pha, quả là nghĩa cử đáng ca ngợi.”
“Chi bằng để nàng lập quân lệnh trạng, dẫn theo trăm tinh binh đột kích doanh trại phản quân, cứu Thôi Dư.”
“Nếu thất bại thì chém đầu chịu tội!”
Nhờ có lời tiến cử của tiểu công tử họ Vương, cuối cùng, Hoàng thượng cũng gật đầu chuẩn thuận.
17
Hai quân giao chiến tại sông Hoài.
Đại quân chính diện tấn công, ta thì dẫn tinh binh chia làm hai nhóm: tám mươi người phục kích bên phải doanh trại địch, hai mươi người dắt theo bò ẩn nấp ở triền núi bên trái.
Khi quân Tấn thay ca, cánh trái lập tức thả ra đàn bò được đốt lửa ở đuôi, đồng thời đánh trống dồn dập, tạo thế như ngàn quân vạn mã xung phong, khiến quân Tấn đổ dồn về phía ấy.
Ta liền dẫn binh đột nhập doanh trại từ cánh phải.
Bên này phòng bị sơ sài nhưng cũng không phải chốn không người, ta vừa múa thương hất văng những tên lính xông tới, vừa lấy mũi thương rạch tung từng trướng lều.
Trướng này trống không, trướng kia cũng không có Thôi Dư.
Lòng ta mỗi lúc một gấp.
Ta dí mũi thương vào cổ một tên lính Tấn:
“Công tử Thôi gia ở đâu?”
Hắn chỉ về một hướng, ta không tin, vung thương đánh gục hắn.
Lại bắt thêm kẻ khác.
Cuối cùng, khi mấy tên đều chỉ cùng một nơi, ta mới lao về phía đó.
Tới tận nơi sâu trong lòng địch, ta xé toang tấm trướng…
Đập vào mắt ta là một đôi mắt mờ đục.
Thanh niên nằm rũ trên đất, thân thể gầy gò như chỉ còn da bọc xương, sắc mặt trắng bệch như người bệnh.
“Bá Cẩn!”
Ta lao vào đỡ lấy chàng.
Lúc ấy mới phát hiện, tay chân chàng đã bị chặt đứt gân.
Ánh mắt Thôi Dư mơ hồ nhìn ta.
Ta nghiến răng, gạt đi lệ nơi khóe mắt, vội khoác giáp mềm từ ngựa lên người chàng, lại xé cờ làm dây, buộc chàng lên lưng ta.
Ta gọi tinh binh hội tụ lại, xông ra mở đường máu.
Thôi Dư nằm trên lưng ta, thân thể nhẹ như sương khiến lòng ta dâng lên nỗi sợ hãi chưa từng có.
Ta gọi tên chàng không ngừng:
“Thôi Dư! Thôi Dư!”
Tiếng hô hấp bên tai yếu ớt…
Nhưng vẫn đáp lại ta từng chữ một.
“Ta đây.”
“Ta sẽ sống.”
“Đừng lo, Mãn Mãn, đừng khóc.”
18
Không rõ ta đã thúc ngựa lao đi bao lâu.
Giữa đêm tối mịt mùng, cuối cùng ta cũng thấy bóng dáng tường thành thấp thoáng.
Ta gần như ngã nhào khỏi chiến mã, kéo theo cả Thôi Dư trên lưng rơi xuống nhưng chỉ nghe một tiếng rên khe khẽ.
Lúc ấy, ta mới phát hiện sau lưng chàng còn cắm hai mũi tên.
Thế nhưng từ đầu tới cuối, chàng chưa từng để lộ một tiếng rên đau, chỉ khi đau quá sức mới âm thầm vùi đầu vào hõm vai ta, như thể nơi ấy là chỗ cuối cùng chàng còn có thể bám víu.
May mà ta đã khoác giáp mềm cho chàng nên vết tên không chí mạng.
Điều khiến y quan đau đầu hơn lại chính là gân tay, gân chân đã bị chặt đứt của chàng.
Quân y chỉ giỏi cứu mạng, còn loại thương tổn tinh vi thế này thì đành bất lực.
Sau khi thương nghị, ta quyết định đưa Thôi Dư hồi kinh và giao cho ngự y chữa trị.
Để giảm bớt xóc nảy, ta chọn đi đường thủy.
Thôi Dư mê man suốt ngày trong khoang thuyền, có tỉnh lại cũng chỉ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thuyền đi hơn một tháng, cuối cùng chúng ta cũng trông thấy cảnh sắc Thượng Kinh.
Giống như mọi lần, ta định tháo lớp băng vải trên cổ tay để giúp chàng bôi thuốc, nhưng chàng bất ngờ rụt tay lại.
“Phùng cô nương”
Giọng chàng đã không còn trong trẻo như xưa mà khàn khàn khô cạn:
“Đợi chúng ta trở về Thượng Kinh… hãy từ hôn đi.”
Ta khựng lại, nhìn chàng.
Thôi Dư né tránh ánh mắt ta.
Mái tóc dài của chàng rủ xuống theo động tác ấy như thác nước đổ tràn, gương mặt trắng như sứ lại càng thêm mong manh yếu ớt.
Chàng chậm rãi nói:
“Giờ ta đã là phế nhân, không xứng với cô nương…”
Ta ngắt lời chàng bằng cách nâng mặt chàng lên, cúi xuống hôn, chặn lại đôi môi cứ luôn nói những điều ta chẳng muốn nghe.
Đôi mắt trong như lưu ly của Thôi Dư đột nhiên mở lớn, phản chiếu gương mặt ta cùng tia nắng xiên chiếu từ ngoài cửa sổ.
“Thôi Dư, ta không còn trinh tiết nữa.”
Ta cố ý nói:
“Chàng thật sự không muốn cưới ta sao?”
Chàng nhìn ta, ánh mắt đầy sóng sánh, không rõ đó là nước mắt hay ánh sáng phản chiếu từ dòng sông ngoài cửa.
“Ta cưới.”
Giọng chàng run nhẹ:
“Ta muốn cưới nàng.”
“Ta đã chờ đợi để cưới nàng suốt hai kiếp người.”
Phiên Ngoại
1
Thôi Dư giữ mình nghiêm cẩn, lễ nghĩa đoan chính suốt đời.
Chuyện vượt khuôn phép duy nhất từng làm là vào năm 10 tuổi, chàng quỳ ba ngày trong từ đường chỉ để cầu hôn Phùng Lan Bích.
Phùng Lan Bích vẫn luôn nghĩ bọn họ chỉ gặp nhau hai lần trước buổi dạ hội cưỡi ngựa đánh cầu.
Nhưng sự thật là ba lần.
Lần đầu tiên, là năm chàng 10 tuổi, còn nàng 8 tuổi.
Nàng theo phụ thân vào kinh báo cáo quân công, cùng ông tham dự yến tiệc trong cung.
Buổi yến ấy tổ chức tại biệt cung ngoại thành, mặt hồ đóng băng, cung nhân múa trên băng.
Sau màn múa, bọn trẻ rủ nhau ra chỗ có băng chơi. Thôi Dư theo vài đệ đệ muội muội bước lên, ai ngờ đi chưa được mấy bước thì băng vỡ.
Đám người la hét hỗn loạn, cung nhân vừa đặt chân lên đã khiến băng càng nứt thêm, kéo theo chàng và hai đệ đệ trôi xa khỏi bờ.
Lúc hết đường xoay xở, một nữ hài tử không biết từ đâu xuất hiện, nàng kéo theo một cây gậy gỗ to bản, đưa đầu còn lại về phía họ.
Thân thể nàng nhỏ bé nên băng dưới chân không vỡ thêm, trông nàng như một chiến tướng nhỏ tuổi dùng sức lực không biết từ đâu ra, lần lượt kéo từng người lên bờ.
Lúc được cứu xong, thân nhân vây quanh Thôi Dư nước mắt nước mũi lưng tròng.
Chàng phải nhìn xuyên qua kẽ người mới thấy được nữ hài tử kia đang ôm chầm lấy cánh tay một vị tướng quân, lớn tiếng khoe:
“Phụ thân! Vừa rồi con oai không?!”
Sau đó chàng mới biết – nữ hài tử cứu chàng chính là ái nữ của tướng quân trấn thủ biên ải phương Bắc, Phùng Lan Bích.
Chàng ghi nhớ cái tên ấy và quỳ ba ngày trong từ đường, cuối cùng các trưởng bối cũng đồng ý cho chàng định thân với một nữ nhi võ tướng.
Lần thứ hai là ngày Thôi gia chính thức tới Phùng phủ cầu thân.
Thôi Dư thấy nàng đang luyện thương ngoài sân.
Phụ thân nàng lúng túng giải thích:
“Con bé Lan Bích nhà ta… từ nhỏ đã không thích trang sức phấn son, chỉ thích trường thương.”
“Nhưng hai vị cứ yên tâm, sau này ta nhất định dạy dỗ lại.”
Chưa kịp để phụ mẫu lên tiếng, Thôi Dư đã không kiềm được mà nói trước:
“Phùng bá phụ không cần dạy dỗ gì cả.”
“Phùng cô nương như vậy rất tốt.”
Thôi Dư cũng không biết chỉ vì một câu nói này mà nàng ít bị trưởng bối quản thúc.
Khi muội muội Lan Âm học nữ công, nàng cưỡi ngựa tung hoành ngoài sa mạc.
Khi Lan Âm học đàn, nàng giương cung bắn hạ đại bàng giữa trời.
Lần thứ ba gặp mặt là khi phụ thân nàng chiến thắng man tộc, hồi triều lĩnh thưởng.
Chàng đứng bên phố xem quân lính trở về, không ngờ lại thấy Phùng Lan Bích giả nam cưỡi ngựa đi bên cạnh phụ thân, oai phong như một tiểu tướng.
Phùng Lan Bích tự do đến vậy.
Nàng như ngọn gió ngoài biên tái thổi vào đời một kẻ sống khuôn phép như Thôi Dư, khiến chàng cũng cảm thấy được giải thoát.
2.
Thôi Dư vốn cho rằng, đời này mình sẽ yêu Phùng Lan Bích trọn một kiếp.
Cho đến một hôm cùng nàng thưởng tuyết, chàng chợp mắt bên lò sưởi, khi tỉnh lại mới phát hiện – hóa ra chàng đã yêu nàng hai đời.
Kiếp trước, cũng chính ngày này, chàng vì nàng mà chết.
Chàng quay đầu nhìn thiếu nữ đang ngủ thiếp bên ghế quý phi, trong lòng dâng lên cảm giác mãn nguyện khó tả.
Thậm chí chàng còn quỳ xuống trước mặt nàng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo đường nét gương mặt nàng.
Chàng yêu nàng nên vì nàng mà chết, hoàn toàn không hối hận.
Như bức thư tuyệt mệnh chàng viết cho nàng kiếp trước:
“Cớ sự hôm nay đều là ta tự nguyện.”
Ngược lại, Thôi Dư còn thấy vui mừng… chính tình yêu của chàng đã đổi được kiếp sau cho hai người.
Kiếp này gió cũng đã nguyện vì chàng mà dừng lại.
3.
Về sau, tay chân Thôi Dư cũng dần hồi phục.
Chỉ là chàng vẫn yếu hơn người thường, nên Phùng Lan Bích chăm sóc hết mực.
Cũng vì vậy mà nàng phát hiện ra niềm vui vô hạn – nàng thích đè chàng xuống giường mềm, ngắm nhìn gương mặt trắng như sứ ấy ửng đỏ, ngắm nhìn lớp mặt nạ công tử thế gia kia bị mình làm tan chảy.
Ngắm nhìn cây ngọc Thanh Hà Thôi thị run rẩy trong gió.
Mỗi lần như vậy, nàng lại kề tai chàng, cố ý trêu chọc:
“Ai yêu Phùng Lan Bích nhất?”
“Ta.”
Thôi Dư hoàn toàn đắm chìm, không chống đỡ, cũng chẳng muốn chống đỡ.
“Người ta yêu nhất… là Phùng Lan Bích.”
(Toàn văn hoàn).