Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Lục mang ngọc bội đến cầu hôn, kế liền lập tức định đoạt hôn giữa ta và hắn.
thân cũng đứng về phía kế , giải thích với ta: “ Lệ, năm xưa thân hắn từng cứu ta một mạng nơi sa trường. Hơn nữa, tuổi vừa đôi mươi đã đỗ tú tài, lại có tiếng là văn tài xuất . Khoa cử lần này, át vinh danh bảng vàng.”
Ngay họ tưởng ta làm ầm lên không chịu gả, ta lại tỏ vẻ vui mừng.
“Nữ nhi nguyện vì thân phân ưu.”
Muội muội Tống Mịch Cẩm vừa định buông chế nhạo đã nghẹn lại nơi cổ họng, vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Tỷ tỷ, thân là đích trưởng nữ Hầu , tỷ thật cam lòng gả một tên tú tài nghèo kiết xác như ?”
“Mịch Cẩm!” Kế không vui trừng mắt nàng ta.
Ta thấy có chút buồn , chưa từng thấy ai lại phá đám thân như thế.
“Đương nhiên!” Ta nghiêm túc gật đầu: “Như thân nói, tuy hắn hiện tại nghèo khó, nhưng thiên tư xuất , ắt đỗ cao. Sau đỗ đạt lại có mối quan hệ của thân giúp đỡ, trở thành quyền thần, xin phong cáo mệnh ta cũng là chuyện sớm muộn.”
Thấy ta tràn đầy mong đợi, vẻ mặt Tống Mịch Cẩm lộ rõ bất mãn.
Ta liếc mắt sang, thấy nàng ta đang nắm chặt , nghiêng đầu suy tính điều đó.
Cá đã bắt đầu cắn câu .
2
Hôm ấy ta đang đọc thoại bản phòng, nha hoàn Trúc vội vã chạy vào: “Đại tiểu , Nhị tiểu đến! Mau mau mau!”
Tống Mịch Cẩm bước vào, cuốn thoại bản đã biến mất không dấu vết, ta đang thẹn thùng thêu giá y của mình.
Nàng ta ta một hồi, chế nhạo: “Tỷ tỷ, tỷ có nói Thánh thượng sắp tuyển phi Cửu hoàng tử Quận không?”
Lòng ta khẽ động, nhưng mặt ngoài vẫn thờ ơ: “Ồ, không biết nữ nhi nhà nào lại xui xẻo đến thế.”
Vẻ đắc ý của Tống Mịch Cẩm lập tức sụp đổ, nàng ta tức giận hỏi: “Tỷ tỷ nói là có ý ?”
“Ồ, ta hiểu . Tỷ tỷ đây là ăn nho không được lại nói nho xanh, ghen tị chứ . Dù nếu tỷ tỷ không đính hôn với tên cử nhân nghèo Lục gia kia, ngôi vị phi này tỷ cũng có thực lực tranh đoạt. Nay chỉ đành…”
Ta hoảng hốt nắm lấy Tống Mịch Cẩm: “Muội muội, muội không phải là muốn gả tên ăn chơi trác táng bậc nhất kinh thành kia chứ?”
“Tỷ tỷ thận trọng nói, đó là Cửu hoàng tử!”
Ta cẩn thận quanh, thấy chỉ có nha hoàn của ta và nàng ta ở đây, liền bí mật ghé vào tai nàng: “Muội đừng không tin. Trúc ngoài đã nói mấy lần . Người ta đồn rằng Quận không chỉ dung mạo xấu xí, mà còn đặc biệt thích đến những chốn trăng hoa tuyết nguyệt.”
Nói , ta lại ghé sát hơn, giọng càng nhỏ hơn: “ nói phương diện kia của hắn không được, lại còn thích ngược đãi nữ tử. Người ta thường thấy một chiếc xe lừa ở hậu viện chở đầy thi thể nữ nhân bọc chiếu rách, đi về phía bãi tha ma.”
, Tống Mịch Cẩm kinh hãi thất sắc, hét lên một tiếng: “Nói bậy!”
Ta ngồi thẳng dậy, nhạt.
“Muội muội không tin thì thôi , dù ngôi vị phi này cũng không liên quan đến ta, coi như vui.”
Ta lại bắt đầu chăm chú thêu giá y: “ phi dẫu có vinh hiển đến đâu, theo một hoàng tử chẳng được sủng ái, suốt ngày nhàn rỗi vô vi thì có đáng để mong cầu? Chỉ phu quân thật nắm đại quyền , thiên hạ mới chịu ta bằng con mắt khác. Phu nhân có tôn quý hay không, chung quy vẫn là nhờ vào phu quân mình mà .”
Tống Mịch Cẩm đứng thất thần một lúc cuối cùng phất áo bỏ đi.
Ta biết, nàng ta nhất định ngấm ngầm tra xem những đồn đó có thật không.
Trúc tủm tỉm nháy mắt với ta, ta cũng đáp lại.
Ván cờ ta đã bày sẵn, chỉ chờ quân tử vào tròng.
3
Lại một lần nữa tỉnh giấc từ cơn ác mộng, cảm giác bị Lục quất roi dường như vẫn còn lưu lại trên người ta.
Trúc ôm chặt lấy ta đang run rẩy: “Tiểu , tiểu !”
Ý thức của ta cuối cùng cũng dần dần quay lại.
Có lẽ vì hôm nay lại sắp phải gặp hắn, nên ta mới lại mơ thấy cơn ác mộng đã lâu không gặp.
Thực , những đồn về Quận mà Trúc lan truyền ngoài, đều là những việc Lục đã làm ở kiếp trước.
Hắn xuất thân phú quý nhưng gia đạo sa sút, chịu đủ mọi bắt nạt, nuôi dưỡng nên tính cách vừa tự ti vừa tự cao của hắn.
Hắn là kẻ thù dai nhớ lâu, nếu không trả thù được, về hành hạ nữ quyến chuyện phòng the để phát tiết.
Ai ai cũng tưởng Lục Thị lang phong quang tễ nguyệt, tài hoa hơn người, là tân quý kinh thành.
Chỉ có nữ tử hắn ngày đêm lo sợ, vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Ta cắn chặt môi, kiếp này ta tuyệt đối không để kế thao túng, sống cuộc đời bi thảm như nữa.
4
Hôm nay là ngày Lục chính thức mang sính lễ đến cầu thân.
Theo lẽ thường, ta không cần mặt—trước thành thân, nam nữ chưa cưới mà gặp nhau là điều kiêng kị.
Nhưng Tống Mịch Cẩm lại khoác ta nũng nịu: “Tỷ tỷ không muốn xem Lục thiếu gia trông như thế nào ?”
Ta giả vờ e thẹn cúi đầu, lòng thầm mắng, rõ ràng là nàng ta muốn xem, lại cứ lấy ta làm bia đỡ đạn.
“Như không hợp lễ!”
Tống Mịch Cẩm bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nhát gan của ta.
“Sợ chứ, ta chỉ núp sau bình phong trộm một cái. Dù có bị phát hiện thì hắn làm được ta, một tên sĩ tử sa cơ thất thế, lẽ nào dám đòi hỏi lễ nghĩa với Hầu ?”
Ta nửa đẩy nửa thuận bị nàng ta kéo đến sau bình phong, nàng ta đâu biết, Lục ghét nhất nữ tử không giữ gìn khuôn phép khuê môn.