Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ta dùng tay áo quệt nước mắt lung tung, hắn thở dài một rồi cõng ta lên lưng.

“Ta không giờ Bùi Thiếu Lăng nữa.”

Ta gục bờ vai rộng lớn của hắn mà khóc hu hu.

Hắn vững vàng cõng ta, nói rằng có người tốt hơn đang đợi ta ở phía .

nói câu , trong giọng mũi hắn mang theo ý , bị ta thính nhạy bắt được.

“Chàng còn ! Không cho phép nhạo ta nữa!”

Ta đ.ấ.m vào lưng hắn một cái, phát hiện cơ bắp người hắn vô cùng săn chắc.

Không hổ danh là đầu bảng, đắt tiền cũng có cái lý của nó.

Ta lập quên đau lòng, cẩn thận cảm nhận đường nét cơ bắp của hắn.

“Khó trách chàng quanh năm ở Xuân Phong Lâu phục vụ các cô nương mà thân thể vẫn cường tráng này.”

Hắn dường không thể nhịn được nữa, đặt ta ghế dài, cúi người xem vết thương ở mắt cá ta.

“Ta phải nói với nàng nhiêu nữa, ta không cái nghề !”

“Ta , ta mà.”

Ta gật đầu ra chiều thấu , trêu chọc liếc nhìn hắn từ dưới.

Hắn từng kể với ta, phụ thân ruột mất sớm, các huynh đệ khác đều chèn ép hắn, hắn lại không có nghề ngỗng đàng hoàng, còn quanh năm suốt tháng lêu lổng ở Xuân Phong Lâu.

Được rồi, chàng nói không phải thì là không phải đi.

Hắn thẹn quá hóa giận chồm người dậy, ta không giữ được thăng bằng, người đổ ập về phía , trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, môi răng chúng ta va vào nhau.

Môi hắn vậy mà lại khá mềm.

“Lạc Ngôn, hai người đang cái gì vậy!”

Ta kinh ngạc trợn to mắt, nhìn Bùi Thiếu Lăng sắc mặt khó coi đang đứng mặt ta.

Bùi Thiếu Lăng giận xoay người, sải bước bỏ đi.

Ta nhanh chóng đẩy Lục Thừa Uyên ra, thuận tay lau miệng một cái.

Tuy đã cùng Lục Thừa Uyên ăn biết nhiêu bữa cơm, nhưng hôn môi thì đây mới là đầu tiên.

Hắn còn xấu hổ hơn ta, mặt đỏ bừng con tôm luộc, mắt đảo lên đảo nhìn tứ phía chứ không dám nhìn thẳng vào ta.

“Ta… Phụ mẫu còn đang đợi ta về dùng cơm tối, ta đi đây.”

trái ta bị trẹo, bèn dùng phải nhảy lò cò, nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường vụ án, hồn nhiên quên mất bây giờ vẫn còn là giữa trưa, mặt trời chói chang đang treo đỉnh đầu.

đi ngang qua cửa Bùi phủ, ta cửa lớn nhà họ đóng chặt.

Trong lòng ta vẫn còn sót lại chút bi thương, bỗng nhiên còn muốn Bùi Thiếu Lăng nữa.

Giúp người ta mối nhiêu , ta tự nhiên rõ quan hệ bà bà phụ quan trọng đến mức nào.

Nữ nhi chốn cao môn đại viện ở cạnh bà bà còn nhiều hơn ở với trượng phu, nếu gặp phải bà bà bà ghê gớm khó chiều, ngày ngày bị người ta chèn ép dạy thì tiều tụy đến mức còn ra hình người.

Ta mới không thèm sống những ngày tháng vậy.

qua chỉ là lưỡng tình tương duyệt, ta cũng đâu có trèo cao bám lấy chàng vì cái gì, chàng nếu đã vô tâm thì ta đành dứt áo ra đi thôi.

Bùi Thiếu Lăng vậy mà lại trèo tường vào lén lút tìm ta.

Dường chúng ta đều không đi cửa chính cho lắm.

“Cái này trị té ngã rất tốt, nàng bôi một ít lên mắt cá đi.”

Hắn đưa cho ta một lọ t.h.u.ố.c cao.

Ta hừ lạnh một , kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tình nhân của ta đã bôi giúp ta rồi.”

Hắn sắc mặt trắng bệch nhìn ta.

“Lạc Ngôn, nam nhân hôm nay…”

Ta lườm hắn một cái.

“Chàng là đầu bảng của Xuân Phong Lâu, dáng dấp tuấn tú hơn chàng gấp trăm , ta chuộc thân cho chàng rồi chàng ở rể nhà ta.”

Bùi Thiếu Lăng nắm lấy tay ta nhưng bị ta hất ra.

Đáy mắt hắn vương một tầng hơi nước mỏng manh.

“Nàng đừng chọc ta, Lạc Ngôn.”

“Mẫu thân ta không xấu, chỉ là tính tình có chút mạnh mẽ, phụ thân ta có một vị cơ thiếp hoạt bát hay đã lôi kéo được trái tim ông , mẫu thân ta ngày thường đấu đá với bà ta không ít nên bình sinh ghét nhất những cô nương tính tình phóng khoáng.”

“Sau này nàng ở chung với bà lâu ngày, bà được tâm ý tốt của nàng thì từ từ nàng thôi.”

Ta mới không thèm luồn cúi cầu toàn để sống chung với bà ta đâu, ta là người chịu khổ kém nhất đời.

Ta bị hắn chọc cho bật , đảo mắt một cái, chưa kịp nói gì thì phụ thân đã vội vàng chạy tới.

“Ra ngoài! Ra ngoài ngay!”

Phụ thân mở miệng đuổi thẳng cổ hắn.

“Chưa nói đến chuyện con ta không có ý định gả vào nhà các người, cho dù là cô nương nhà xa lạ cũng không có cái lý nào bị sỉ nhục vậy.”

“Bùi gia tiểu lang, ngươi nhớ cho kỹ, chúng ta chỉ có mỗi mụn nữ nhi này, chưa từng để nó chịu uất ức giờ, cũng tuyệt đối không kết thông gia với các người, mẫu thân ngươi bớt đề phòng đi.”

Mẫu thân ôm ta vào lòng, lên bênh vực phụ thân.

Bùi Thiếu Lăng lảo đảo đi ra ngoài, ta nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng có chút buồn bã, mối tình đơn phương của mình cứ mà kết thúc.

Nhưng ta không có nhiều thời gian để đau lòng.

Những lời ta vừa nói với Bùi Thiếu Lăng đã bị phụ mẫu nghe hết .

“Cái gì mà Xuân Phong Lâu, cái gì mà đầu bảng, con nhóc c.h.ế.t tiệt này, con học thói hư tật xấu rồi phải không?”

Mẫu thân thay đổi thái độ che chở con nãy, vỗ một cái thật mạnh vào vai ta.

Lục Thừa Uyên lại gửi thiệp mời ta mấy , hẹn ta đến Xuân Phong Lâu cùng ăn cơm.

Nhưng ta không còn mặt mũi nào đối diện với hắn, thêm vào mùa xuân đã đến, lại là mùa tổ chức thi hội, mời người đạp thanh ngắm hoa.

Ta chạy ngược chạy xuôi con quay, tác hợp thành công cho mấy cặp trời sinh, bởi vậy ta cứ kiếm cớ thoái thác mãi.

Cho đến ta bắt đầu liên tục nằm mơ.

Trong mơ thì là khuôn mặt phóng đại của Lục Thừa Uyên, hắn nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, sau màn trướng buông , thở dốc tai không dứt…

thì lại biến thành mùi thơm ăn ở Xuân Phong Lâu.

tỉnh dậy, ta xấu hổ vùi mặt vào trong chăn, thầm nghĩ nhất định là do đã quá lâu không được ăn một bữa ngon.

nên hôm sau ta liền đến Xuân Phong Lâu phó hẹn.

Lục Thừa Uyên vẫn đợi ta ở chỗ , vành tai hắn còn hơi đỏ, gọi một bàn toàn món ta .

Ta lập quên sạch sự xấu hổ, cầm đũa lên chuẩn bị ăn uống thỏa thuê.

Hắn ngồi cạnh gắp ăn cho ta.

Nhìn ý phục vụ của người ta xem, sao hắn kiếm được nhiều tiền, bữa nào cũng ăn sung mặc sướng.

Ta thầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng hắn trong lòng.

Nam đức, nam đức, rất tốt.

Nhưng chưa ăn được hai miếng, ta đã nghe giọng của phụ thân và mẫu thân.

Mẫu thân túm lấy tiểu nhị hỏi: “Nó có ở trong phòng này không?”

Ta hoảng hốt nhảy dựng lên khỏi ghế, nhìn quanh tìm chỗ trốn.

Nếu bị mẫu thân bắt được ta ăn cơm với đầu bảng ở Xuân Phong Lâu, e là bà đ.á.n.h gãy ta mất!

Ta túm chặt lấy tay áo Lục Thừa Uyên, bắt gặp ánh mắt khó của hắn.

bước của phụ mẫu ngày càng gần.

“Suốt ngày lêu lổng ngoài, không chịu ngoan ngoãn ở nhà chờ xuất giá.”

Cơn thịnh nộ của mẫu thân sắp phun trào về phía ta.

“Con nhóc c.h.ế.t tiệt ngày nào cũng ăn ngon mà chưa giờ gói mang về nhà miếng nào.”

Góc độ giận của phụ thân lại có chút khác biệt so với mẫu thân.

Bọn họ đẩy cửa vào, trong tình cấp bách, ta chui tọt gầm bàn, nín thở.

Cơn bão thịnh nộ trong tưởng tượng lại không xảy ra.

Ta nghe giọng phụ thân run rẩy gọi một “Bệ hạ”.

bọn họ định quỳ hành lễ thì được Lục Thừa Uyên đỡ lấy.

“Không cần đa lễ.”

Ta trốn dưới gầm bàn trộm, nghĩ thầm tên nhóc Lục Thừa Uyên này giả Hoàng đế mà trông cũng ra dáng uy nghiêm phết.

Nhưng giả mạo Hoàng đế là tội c.h.é.m đầu đấy.

Ta bò từ gầm bàn ra.

“Phụ thân, người nhận nhầm rồi, chàng không phải Hoàng thượng đâu, là bạn tốt cùng ăn cơm với con thôi.”

Ta nằm bò ra đất cam đoan với ông: “Nhưng tụi con chỉ ăn cơm nói chuyện thôi, không gì khác đâu, con không có học thói xấu.”

Phụ thân kinh hãi nhìn ta.

“Con… con đừng có nói lung tung.”

Dưới ánh mắt nhìn kẻ ngốc của ba người bọn họ, ta ngẩn người một lâu mới phát hiện ra hóa ra mình mới là kẻ ngốc.

Chuyện ta quen biết Lục Thừa Uyên kể ra cũng là một mối duyên phận.

ta vừa kiếm được một món hời, lại nghe người ta đồn rằng Bùi Thiếu Lăng uống rượu với đồng liêu ở Xuân Phong Lâu, cạnh mỗi người đều có một ca kỹ hầu hạ.

đàn của ca kỹ rất hay, may đàn sai một nốt, ánh mắt Bùi Thiếu Lăng nhìn về phía nàng ta, nàng ta thẹn thùng cúi đầu.

Chuyện này lan truyền trong giới văn võ bá quan, ai cũng nói Bùi Thiếu Lăng phong lưu phóng khoáng, trẻ con trong kinh còn truyền nhau câu vè “Khúc hữu ngộ, Bùi lang cố”.

nên ta đau lòng khóc một trận, mang theo bạc chạy tới Xuân Phong Lâu.

Hắn được thì tại sao ta lại không?

Ta dỗi hơi tiểu nhị mang lên một bàn ăn ngon, rồi gọi thêm vị đầu bảng tuấn tú nhất Xuân Phong Lâu.

Vì khách đông, tiểu nhị không rảnh tay nên không tự mình dẫn ta đi, chỉ ta đến sương phòng số tám đợi .

ta bước vào, chính giữa quả nhiên đã có một mỹ nam t.ử đang ngồi, trong phòng còn có một chiếc giường rất lớn.

Hắn trông có vẻ hứng thú gì với bàn ăn, cứ nhìn chằm chằm vào bàn cờ tay muốn nhìn xuyên thủng nó.

Ta ghé đầu nhìn qua, còn tưởng là cờ khó giải nào.

Ta thầm nhạo hắn là tay cờ dở tệ, tiện tay cầm một quân cờ đen đặt một vị trí không bắt mắt bàn cờ, cục diện công thủ lập đảo ngược.

Hắn kinh ngạc nhìn ta, đồng t.ử hơi co lại, phản ứng này khiến tâm trạng ta vui vẻ vô cùng.

Nếu hiện trường có khán giả, nhất định ta vung tay hô to “Xem ta thể hiện đây!”.

Ta nuốt nước miếng cái ực.

Không phải vì thèm hắn, mà là ngửi mùi cơm thơm phức của Xuân Phong Lâu.

“Uổng công ta bỏ tiền gọi chàng, ăn cơm mà đợi ta gì !”

ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta bưng bát cơm cạnh lên, ăn ngấu nghiến.

Hắn ngẩn người một lát rồi bắt đầu gắp ăn cho ta.

Khẩu vị của chúng ta giống nhau đến lạ, đều các món Tứ Xuyên cay nồng, cũng đủ loại điểm tâm ngọt ngấy, nào cũng ăn đến mức phải vịn tường đi ra.

Sau bữa cơm hôm , chúng ta hợp nhau lạ lùng nên thường xuyên hẹn gặp ở đây.

Ta luôn mồm liến thoắng, bắt đầu bằng “Ta có một người bạn”, “Ta lại có một người bạn”, kể cho hắn nghe đủ chuyện bát quái nhà này nhà kia.

Tùy chỉnh
Danh sách chương