Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn còn chưa mắng xong, Sầm nội thị đã nhẹ giọng vào bẩm báo:
“Bệ hạ, Ngô tiểu tướng đến thuật chức.”
Hậu cung không được tham chính, ta nhấc định đi thì Giang Kim Đình gọi giật lại:
“Nàng ở lại đây, Ngô Khiêm tiểu tướng e là có chuyện muốn cầu xin.”
Ta ngẩn người, có chuyện cầu xin ta sao?
Ta chuyện lớn không làm được, chuyện không muốn làm, hắn có chuyện gì mà cầu đến ta?
Ta ổn ngồi ghế mềm, nhưng trong lòng lại như có mèo cào, tò mò không biết Giang Kim Đình đang nói đến chuyện gì.
Giang Kim Đình xem xong tấu chương Ngô Khiêm dâng lên, long nhan cực kỳ vui vẻ:
“Ái khanh làm vậy coi như đã giải quyết được mối họa trong lòng Trẫm, Trẫm nên ban thưởng cho ngươi thứ gì đây?”
Ngô Khiêm nhìn Giang Kim Đình, rồi lại liếc nhìn ta, lau mồ hôi trán, dõng dạc nói:
“Thần, thần muốn, thần muốn Bệ hạ trả tự cho Lâm Quý phi.”
Lời còn chưa dứt, ta đã sợ đến mức rùng mình một cái.
Vị đại ca này đúng là cái gì cũng dám nói.
Lâm Quý phi là cung phi đã được ghi tên vào ngọc điệp, hơn nữa Lâm gia có biết chuyện này không?
“Bệ hạ, thần thiếp đột nhiên bị điếc, xin phép cáo lui trước.”
Ta run rẩy hai , hành lễ xong liền chuẩn bị chuồn.
Giọng nói của Giang Kim Đình từ phía sau truyền đến:
“Trẫm chuẩn tấu.”
Ta không cẩn thận vấp phải ngạch cửa ngã nhào đất.
Giang Kim Đình là chuẩn cho ta đi hay là chuẩn cho Lâm Quý phi được tự vậy?
Ta vừa lồm cồm bò dậy định chạy tiếp thì Giang Kim Đình gọi lại:
“Hoàng hậu hãy nghĩ đưa Lâm Quý phi xuất cung.”
Ta hiểu rồi, Giang Kim Đình không phải muốn đưa Lâm Quý phi xuất cung, hắn là muốn đưa ta vào chỗ .
6
Ta trằn trọc suy nghĩ, chỉ có thể nghĩ đến để Lâm Quý phi , rồi tạo cho nàng ấy một thân phận .
Ta bảo Lê Thanh đi tìm Lâm Quý phi để hỏi ý tứ của nàng ấy.
Ta còn chưa nói hết chuyện, Lâm Quý phi đã khóc lóc sụt sùi.
Nàng ấy nói vốn tưởng phải già trong thâm cung, không ngờ Ngô Khiêm thật nói được làm được.
Cũng không uổng công nàng ấy Ngô Khiêm mà luôn cáo bệnh không chịu thị tẩm.
Biết quá bí mật, ta cảm thấy muộn gì mình cũng bị Giang Kim Đình diệt khẩu.
Để cho toàn, ta sai Thái y viện loan tin Lâm Quý phi mắc trọng bệnh, thời gian không còn .
Chỉ đợi đến cuối năm khi mọi việc bận rộn sẽ tung hỏa mù, tuyên bố nàng bệnh mất, rồi âm thầm đưa ra khỏi cung.
Ta hăm hở chạy đến Cần Chính điện báo cáo việc này với Giang Kim Đình.
Hắn muốn gài bẫy ta, không ngờ ta lại thông minh như vậy, dễ dàng giải quyết êm đẹp.
Giang Kim Đình nghe xong chỉ gật đầu một không mặn không nhạt.
Chỉ thế thôi sao? Không khen ta một câu à?
Ta vừa định mở miệng đòi khen thưởng thì nến trong điện vụt tắt, bóng tối bao trùm khắp nơi.
Giang Kim Đình nhanh chóng vươn tay kéo ta nấp gầm bàn.
Ta xui xẻo đến thế sao, ngồi chưa được nửa nén hương mà đã gặp thích khách rồi?
Bên tai là tiếng binh khí va chạm liên hồi.
Ta Giang Kim Đình co ro trong góc, nhìn một bóng đen đang mò mẫm tới gần.
Mắt thấy bóng đen sắp áp sát, ta vươn tay nắm cổ tay thích khách, thực một cú quật ngã qua vai gọn gàng.
Giang Kim Đình nhanh tay lẹ mắt bồi thêm một đao.
Bồi đao xong, Giang Kim Đình lại kéo ta chui tọt vào gầm bàn.
Trong bóng tối, ta lờ mờ thấy Giang Kim Đình giơ ngón cái lên với ta.
Ta ngượng ngùng thì thầm đáp lại:
“Cái đó, ta chỉ biết mỗi chiêu này thôi.”
Dưới gầm bàn tối tăm, ta thấy ánh sáng trong mắt Giang Kim Đình cũng tắt ngấm.
Khoảnh khắc đó, trái tim một lòng chủ của người họ Thạch bỗng rực sáng trong lồng ngực.
Ta đẩy Giang Kim Đình vào sâu trong góc, dùng thân mình chắn trước mặt hắn.
Một Hoàng hậu thâm minh đại nghĩa như ta, Giang Kim Đình đúng là phải đốt đèn lồng mới tìm được.
Ta đang tự cảm động thì Giang Kim Đình lại nhích lên, chắn ta ra sau lưng hắn.
Ta sao có thể để Giang Kim Đình bảo vệ mình ?
Hai người bọn ta cứ đùn qua đẩy lại, không phát trong phòng nến đã sáng trưng.
Sầm nội thị đang mỉm cười nhìn hai đứa bọn ta.
Sầm nội thị khẽ ho khan:
“Bệ hạ, Ngô tiểu tướng đã bắt hết thích khách rồi, ngài và Hoàng hậu nương nương có thể ra được rồi ạ.”
Giang Kim Đình đỡ ta chui ra khỏi gầm bàn, trầm giọng nói:
“Hoàng hậu hộ giá có công, muốn thưởng gì?”
“Kim bài miễn tử.”
Ta thốt ra không dự.
“Một tấm là được rồi.”
“Người đâu, đưa Hoàng hậu hồi cung.”
7
Càng gần cuối năm, ta bận đến mức đá vào gáy.
Vừa phải lo liệu Yến tiệc tất niên, vừa phải sắp xếp chuyện Lâm Quý phi lén xuất cung, lại còn phải tranh thủ thời gian đối phó với Giang Kim Đình.
Từ sau khi trải qua vụ ám sát, Giang Kim Đình hễ là triệu ta đến Cần Chính điện hầu giá.
Nhưng lần nào chưa hầu được bao lâu thì hai đứa lại cãi .
Hắn nói ta người và heo không phân biệt nổi, cũng chỉ có hắn mới chịu đựng được ta lâu như vậy.
Ta bảo hắn nói đúng lắm, ta ngày ngày nhìn hắn cũng chẳng phân biệt được hắn là người hay là heo.
Cãi xong, Giang Kim Đình vẫn tiếp tục gọi ta đến hầu giá.
Ta nghi ngờ Giang Kim Đình chuyện thế gia lộng hành, ép buộc triều thần phải chia phe cánh để bảo toàn tính mạng khiến hắn phiền lòng, nên mới ta ra trút giận giải khuây.
Ta lê từng bước đến Cần Chính điện, đến nơi thì phát Việt phi cũng đang ở đó.
Một cục tức nghẹn ngay cổ họng, vậy sao không mắng Việt phi trước đi?
Ta vừa định mở miệng, Việt phi đã vênh váo ném một xấp thư trước mặt ta, liên tục chất vấn:
“Đây là mật thư Lê Hoa, tỳ nữ bên cạnh Hoàng hậu nương nương đưa cho thần thiếp.”
“Tất cả đều là bằng chứng Hoàng hậu nương nương và Tấn Vương trao đổi tín vật, bày tỏ tình cảm.”
“Thần thiếp nghe nói Tấn Vương thuở thiếu thời từng học tại gia thục họ Thạch, coi như là thanh mai trúc mã với Hoàng hậu nương nương nhỉ.”
Việt phi quay sang hỏi Giang Kim Đình:
“Bệ hạ cũng từng nghe giảng ở gia thục họ Thạch, chắc hẳn biết rõ Tấn Vương và Hoàng hậu nương nương giao tình tốt đẹp từ ?”
Giang Kim Đình không để ý lời Việt phi, chỉ nhìn ta chằm chằm:
“Hoàng hậu giải thích trước đi.”
Ta lật xem từng bức thư, nhìn nét quen thuộc bên , nghiêm mặt nói:
“Thần thiếp thuở đúng là có quen biết Tấn Vương, nhưng chưa từng có hành động vượt khuôn phép.”
“Từ sau khi nhập cung lại càng chưa từng gặp lại Tấn Vương, chuyện Tấn Vương viết thư cho thần thiếp, thần thiếp thực không biết.”
Việt phi hừ lạnh, giọng nũng nịu nói:
“Vậy còn chuyện Hoàng hậu nương nương sắp xếp cho Lâm Quý phi xuất cung thì sao?”
“Hoàng hậu nương nương nếu chưa từng xem những bức thư này, sao có thể biết Tấn Vương trong thư cầu xin người sắp xếp cho Lâm Quý phi xuất cung?”
Ta nhìn Giang Kim Đình đang ngồi sập im lặng không nói một lời, trong lòng dần dần sáng tỏ, không nhịn được bật cười thành tiếng:
“Hóa ra cái bẫy này là giăng cho ta.”
“Làm khó Bệ hạ phải tốn tâm tư rồi, thần nữ trực tiếp đến Lãnh cung là xong chuyện.”
Ta hừ lạnh một tiếng, thong thả đứng dậy.
“Bệ hạ chắc hẳn đã cảm thấy phụ thân ta thao túng triều chính, một lòng muốn cải là cái gai trong mắt, nên từ chuyện Tề gia nữ đã bắt đầu thiết kế hãm hại phụ thân ta rồi phải không?”
“Phụ thân ta cả đời thanh liêm không phạm lỗi, ngài lại bắt ta sắp xếp cho Lâm Quý phi xuất cung chính là ngày hôm nay gì?”
Ta nhìn Giang Kim Đình, cười lạnh:
“Thạch gia trung ái quốc, không ngờ lại nhận kết cục như thế này.”
8
Ngày đầu tiên ở Lãnh cung, ta để nguyên y phục ngã giường ngủ đến tối tăm mặt mũi.
Lê Thanh sợ hãi đến mức đưa tay thăm dò hơi thở của ta mấy lần, cuối không nhịn được phải gọi ta dậy, đưa cho ta một bức thư được niêm phong bằng sáp:
“Nương nương, thư Tấn Vương sai người gửi cho người.”
Ta uể oải xé thư, đọc nhanh như gió xong liền ném thẳng vào chậu than, mặc cho ngọn lửa liếm sạch.
Lê Thanh lo lắng hỏi:
“Tấn Vương trong thư viết gì vậy? Nương nương lẽ nào thật có mưu đồ bí mật với Tấn Vương?”
Ta nheo mắt tiếp tục mơ màng ngủ, giọng buồn bực đáp:
“Tấn Vương bảo ta tâm đợi hắn đại thành công.”
“Tấn Vương đây là muốn tạo phản sao?”
Lê Thanh há hốc mồm kinh ngạc.
“Nương nương, đây chính là tội tru di cửu tộc đấy!”
Ta bịt tai lại, một lòng chỉ muốn ngủ.
Nhưng Lê Thanh cứ nắm tay ta, lải nhải bên cạnh rằng đợi rồi thì tha hồ mà ngủ, bảo ta mau dậy nghĩ viết thư cầu cứu phụ thân.
Ta thực không nỡ nói cho Lê Thanh biết, tình cảnh của phụ thân ta giờ e là còn chẳng bằng ta đâu.
Ngủ liên miên mấy ngày liền, người ta mới tỉnh táo lại được.
Lê Thanh chọc chọc đống than, thở dài thườn thượt:
“Sắp đến Yến tiệc tất niên rồi, nô tỳ còn sợ Nương nương ngủ đến sang năm luôn ấy .”
“Cơm nước không tệ, không uổng công ta hay ban thưởng cho Ngự thiện phòng.”
Ta mở hộp thức ăn Ngự thiện phòng gửi tới, vui vẻ đánh chén một bữa.
“Ngự thiện phòng là nơi chuyên nâng cao đạp thấp nhất đấy.”
Lê Thanh bất lực đảo mắt.
“Hy vọng sau này cơm nước đều được như thế này.”
Đêm Giao thừa, Ngự thiện phòng sai người đưa tới bốn món mặn một món canh.
Lê Thanh vẻ mặt hân hoan:
“Nương nương, còn có sườn xào chua ngọt và canh thịt viên mà người thích ăn nhất này.”
Lê Thanh ăn rất ngon lành, vừa quay đầu lại phát ta không động đũa, chưa kịp mời ta ăn một thì cả người đã ngã gục đất.
“Nương nương, thức ăn này…”
Ta nhẹ nhàng đặt Lê Thanh nằm ngay ngắn lên giường, đẩy cửa bước ra.
Ngô Khiêm dẫn theo cấm đã đợi sẵn bên ngoài.
“Nương nương, phía trước đã loạn rồi.”
9
Khi ta đến Thiên Hoa điện, Giang Kim Đình đã bị người của Tấn Vương ép vào góc tường, đang ra sức chống cự.
Đám thế gia cầm đầu là Việt gia nhìn thấy ta thì vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Chỉ đến khi thấy Tấn Vương vươn tay về phía ta, bọn họ mới bình tĩnh lại:
“ Nghiên, sao nàng lại tới đây?”
Ta lắc đầu tặc lưỡi hai tiếng:
“Thuốc mê chàng bỏ, cả hộp thức ăn ta còn ngửi thấy mùi.”
Ta nhìn con mãng xà đen thêu trước ngực Tấn Vương, phất tay một cái, cấm trong điện lập tức bao vây người của Tấn Vương.
Ta dẫn người bước đến bên cạnh Giang Kim Đình, gật đầu:
“Bệ hạ, bên ngoài đều đã bài ổn thỏa.”
Cả điện ồ lên, Ngô Khiêm dẫn binh mã trói gô Tấn Vương lại.
“Hóa ra Ngô gia không hề đổi phe.”
Tấn Vương bị trói, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, quát lớn:
“Giang Kim Đình, các ngươi hợp sức diễn trò lừa ta? Thạch Tướng không bị giáng chức, Thạch Nghiên cũng là ngươi vờ nhốt vào Lãnh cung, cấm cũng chưa hề xuất thành, tất cả đều là , đều là !”
Giang Kim Đình liếc nhìn Tấn Vương, giọng hơi run:
“Từ kỳ thi mùa xuân, Trẫm đã Thừa tướng chuẩn bị nhổ bỏ các đại thế gia.”
“Thế gia thâu tóm quyền lực, không muốn quyền thế của mình bị xâm phạm dù chỉ một , ngay cả Trẫm muốn làm gì cũng phải nhường đường cho họ.”
“Nhưng Trẫm không ngờ, ngươi lại liên thủ với thế gia muốn trừ khử Trẫm, tạo phản soán ngôi.”
“Thiên hạ này chẳng lẽ là thiên hạ của thế gia?”
Giang Kim Đình vẻ mặt bình tĩnh tuyên bố:
“Thiên hạ này là thiên hạ của vạn dân, là thiên hạ của Trẫm.”
Ta gật đầu lia lịa như một tên nịnh thần, đúng vậy, đúng vậy.
Khi Tấn Vương bị giải ra ngoài cửa, hắn đột nhiên dùng sức giãy thoát khỏi Ngô Khiêm, chạy đến bên cạnh ta, từng từng hỏi:
“Thạch Nghiên, nàng có phải đang trách ta năm xưa không cưới nàng?”
“ vương vốn định cưới nàng, nhưng là Hoàng huynh tốt của ta đã nhanh hơn một bước phong nàng làm Hậu, đều là tại hắn, hại chúng ta không thể ở bên .”
“ Nghiên, giết hắn đi, giết Giang Kim Đình, chúng ta có thể ở bên rồi!”
Ta ngẩn ra một lúc, quét mắt nhìn một vòng những ánh mắt hóng hớt trong điện.
Tên cẩu tặc này giờ muốn kéo ta nước sao?
“Ta đã từng hy vọng có thể gả cho chàng.”
Ta liếc nhìn Giang Kim Đình một cái đầy chột dạ, đáp lại:
“Đó là bởi chàng thuở lần bảo vệ ta, mỗi lần ta cãi không lại người khác, chàng luôn thay ta cãi lý.”
“Chàng còn dạy ta vạn phải đối diện với tâm, xứng đáng với chính mình, không cần quá để ý đến cảm nhận của người khác.”
“Nhưng hôm nay chàng đã quên mất tâm rồi.”
“Chàng một giuộc với đám sâu mọt thế gia, làm xằng làm bậy, không đạt mục đích không bỏ qua.”
“Chỉ cần có người trái ý, các người liền giết cho sướng tay. Các người chỉ nghĩ cho thân, không nghĩ cho thương sinh, người như chàng còn có tâm sao?”
Ta tuôn một tràng khảng khái hào hùng khiến những người có mặt đều ngẩn tò te.
Ta ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Giang Kim Đình bình tĩnh, trong lòng tâm vài phần, thầm nghĩ lần này Giang Kim Đình chắc không thể lôi chuyện cũ ra hành hạ ta nữa đâu nhỉ.
Ta suy tư một lát rồi lại yên tâm, ta còn có kim bài miễn tử mà, ta sợ ai .
Thế nhưng sau lưng bỗng truyền đến giọng nói âm trầm của Giang Kim Đình:
“Thạch Nghiên, năm xưa là Trẫm thay nàng mắng những kẻ nói nàng mắt mũi không tốt.”
“Là Trẫm nói cho nàng biết người cũng có pháp tắc, gọi là tâm.”
“Là Trẫm từng hứa sẽ cưới nàng làm thê tử, bảo vệ nàng cả đời.”
Cả người ta cứng đờ, liếc nhìn ngọc bội đeo bên hông Tấn Vương:
“Không đúng nha, ta nhớ miếng ngọc bội đó, ngọc bội khắc ‘Thần’ mà.”
“Giọng nói của chàng cũng không đúng.”
Ta khàn giọng hỏi Giang Kim Đình:
“Nhưng Tấn Vương nói, hắn nói hắn mới là…”
“Người của Giang gia đều có miếng ngọc này, bên đều khắc đó.”
Giang Kim Đình móc từ trong ngực ra một miếng ngọc bội khắc ‘Thần’ ném vào lòng ta.
“Năm Trẫm để chỏm, đúng vào thời kỳ vỡ giọng thì rời khỏi nàng.”
10
Sau khi cung biến, Lê Thanh gào khóc với ta một trận long trời lở đất.
Nàng ấy trách ta lúc đó rõ ràng biết trong thức ăn có thuốc mê mà vẫn để nàng ấy ăn.
Ta nói là nguy của nàng ấy nên mới không đưa nàng ấy đi mạo hiểm.
Lê Thanh không tin, cứ khăng khăng nói ta thấy nàng ấy là gánh nặng.
Ta dỗ dành Lê Thanh liên tục mấy ngày liền, mệt đến đau cả đầu.
Lại còn phải tranh thủ dỗ dành Giang Kim Đình, bởi sau cung biến, ta và Giang Kim Đình rơi vào một tình trạng ngượng ngùng quái dị.
Hắn từng nghĩ ta là kẻ bạc tình lật mặt không nhận người, ba chiều bốn còn muốn gả cho Tấn Vương.
Ta từng nghĩ hắn là tên cẩu hoàng đế chia rẽ uyên ương, chia cắt ta và trúc mã, còn một lòng ngáng muốn mạng ta.
Kết là một hiểu lầm to lớn.
Đều tại phụ thân ta, năm xưa ở gia thục bắt mọi người mặc giống thì chớ, còn để Giang Kim Đình và Tấn Vương ẩn danh đổi họ.
Nhưng dù mỗi ngày hai đứa đều gượng gạo, Giang Kim Đình vẫn ngày ngày cắm rễ ở chỗ ta.
Giang Kim Đình gắp cho ta một đũa măng non, trầm giọng nói:
“Hoàng hậu ăn một , những ngày qua ở Lãnh cung chịu ấm ức rồi.”
“Ừm ừm.”
Ta cắm cúi và cơm vào miệng, thuận miệng tiếp lời:
“Đúng là rất ấm ức.”
Giang Kim Đình liếc mắt nhìn ta, đặt đũa , vươn tay véo cái bụng của ta, cười nói:
“ Nghiên, nàng cũng biết leo cây nhỉ, nàng ấm ức thế này đây hả?”
Ta hất tay Giang Kim Đình ra, cưỡng từ đoạt lý:
“Sao nào, chưa nghe câu nữ tử tốt một thân đầy thịt à.”
“ Nghiên, Trẫm từng làm sai một số chuyện.”
Giang Kim Đình cười hai tiếng, đột nhiên nghiêm mặt lại.
“Trẫm nên hỏi nàng về quan hệ với Tấn Vương, cũng nên nói cho nàng biết thân phận của Trẫm.”
“Nếu nói hơn chúng ta cũng sẽ không có hiểu lầm như vậy, từ nay về sau chúng ta sẽ thẳng thắn với .”
Bộ dạng thâm tình này của Giang Kim Đình nhất thời khiến ta không chịu nổi.
Ta nếu không nói gì đó bày tỏ tấm lòng thì e là không hợp cảnh.
Ta yếu ớt giơ tay lên, nghiêm túc nói:
“Thần thiếp cũng vậy.”
Ta nhìn vẻ mặt khó nói của Giang Kim Đình, lại bồi thêm một câu:
“Thần thiếp sau này nhất định cũng sẽ thành ý đối đãi.”
Lần này không khí càng kỳ quặc hơn.
11
Việt phi bị phế, Lâm Quý phi được đưa xuất cung, cả hậu cung chỉ còn mình ta, với Thái hậu và một đám Thái phi của Tiên đế.
Thái hậu biểu thị ta đã cứu mạng nhi tử bà ấy chính là cứu mạng bà ấy, sau này trong cung ta có thể đi ngang.
Nhưng các Thái phi lại không chịu.
Một ngày nọ rảnh rỗi ngồi câu cá bên hồ , không biết đụng phải vị Thái phi nào thao thao bất tuyệt với ta cả canh giờ.
Ý tứ trong lời nói chính là phải để Giang Kim Đình nạp thêm hậu cung, khai chi tán diệp, còn muốn thuận tay nhét nữ nhi trong vào hậu cung.
Đối với việc này, câu trả lời của ta là:
“Ngươi là ai?”
Kết chưa được mấy ngày đã truyền ra tin đồn ta cậy công cứu giá, không coi bề ra gì, hoành hành bá đạo trong hậu cung.
Hu hu hu, ta có miệng mà không giải thích được.
Ta là thật lòng thật dạ hỏi bà ấy là ai, sao bà ấy có thể nói xấu ta .
Có điều giờ hậu cung chỉ có mình ta, e là còn đồn đại ta ghen tuông đố kỵ, chuyện tuyển tú thực phải hỏi Giang Kim Đình rồi.
Giang Kim Đình nói nếu ta rảnh rỗi không có việc gì làm thì mang sổ sách đi, thuận tiện về khuyên nhủ phụ thân một lòng muốn cáo lão hồi hương của ta.
Giang Kim Đình nói vậy, tâm tư ta lập tức linh hoạt hẳn lên:
“Vậy thần thiếp có thể mang sổ sách về khuyên phụ thân không?”
ngượng ngùng quen thuộc đó lại quay về rồi.
Ngày hôm sau, Giang Kim Đình lôi ta ra khỏi chăn, trực tiếp đưa ta về Tướng phủ.
Giang Kim Đình nói đưa ta về , một là để giữ phụ thân ta, hai là đưa ta đi thăm lại chốn xưa.
Nhưng đến Tướng phủ mới biết, phụ thân ta đã đi đánh cờ với lão Lâm rồi, chắc phải muộn mới về.
Giang Kim Đình dắt ta đi dạo không mục đích trong Tướng phủ, thỉnh thoảng còn chê bai gu thẩm mỹ của phụ thân ta kém, đầy sân toàn đá là đá, chẳng có mấy tảng đẹp mắt.
Ta không nhịn được biện bạch cho phụ thân vài câu, đống đá này đều là phụ thân chàng ban thưởng đấy.
Đi mãi đi mãi thì đến Ninh Tâm Trai, nơi năm xưa chúng ta học tập.
Giang Kim Đình nhìn những đóa hoa lê nở từng chùm, kéo tay ta lại, hỏi:
“ Nghiên, nàng còn nhớ khi cây lê này kết , nàng tặng lê cho mọi người không?”
Ta gật đầu:
“Đương nhiên nhớ, cây này là Tiên đế ban thưởng, mỗi lê đều là ta tự tay hái.”
Giang Kim Đình nắm tay ta:
“Khi đó nàng cho ta sáu , ta còn tưởng nàng đối xử với ta khác biệt, nhưng sau này ta mới phát nàng không nhận biết được người.”
Chàng nói chuyện kiểu này không sợ làm cuộc trò chuyện sao?
Ta cười gượng gạo:
“Bệ hạ, thần thiếp nhìn không rõ người cũng có cái lợi mà.”
“Thần thiếp sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, nếu thích một người thì chính là thuần túy thích con người đó.”
Giang Kim Đình cười cười đưa tay gõ nhẹ vào đầu ta:
“Nàng đó, từ cái miệng này đã lanh lợi rồi.”
Ta nương theo ánh trăng cố gắng nhìn kỹ khuôn mặt Giang Kim Đình, nhưng rốt cuộc cũng là uổng công.
Giang Kim Đình cầm tay ta áp lên mặt hắn.
Vuốt ve hồi lâu, ta không kìm lòng được kiễng hôn lên khóe môi Giang Kim Đình.
Khoảnh khắc mở mắt ra, ta dường như nhìn thấy trong mắt Giang Kim Đình chứa đầy ánh sao rực rỡ.
Ta cười ngượng ngùng hai tiếng:
“Ngại quá, bầu không khí đưa đẩy đến đây rồi.”
Giang Kim Đình mắt cười cong cong liếc ta một cái, cúi đầu làm sâu thêm nụ hôn này.
“ Nghiên, sáu năm trước nàng cũng nói như vậy.”
(Hết)