Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ký hai người – cậu và Thi Hạo – không gian tĩnh mức thỉnh thoảng nghe thấy lật trang sột soạt hai, lại chìm im lặng.
Nhưng chưa đầy nửa sau… lại gõ .
Lần một hộp chocolate.
Một sau, Đường Đường vừa bước ra ngoài quay lại… đã ôm theo một chiếc bánh kem.
buổi chiều, cậu chẳng thể ngồi đọc một lần.
Vốn đang ngồi tĩnh đọc , Thi Hạo rốt cuộc cũng gấp lại quyển trong tay. Hai hàng lông mày sắc như kiếm hơi chau lại.
Tính sơ sơ, trong buổi chiều, ký bị gõ mấy chục lần. một bá chính hiệu yêu thích sự tĩnh và tập trung, chắc chắn chuyện Thi Hạo cực kỳ khó chịu.
Biết mình đã gây phiền phức, Đường Đường áy náy đứng dậy, bước trước mặt Thi Hạo, cúi xin lỗi:
“Thật xin lỗi… làm phiền cậu bài . Sau lúc không tiết, sẽ ra viện ngồi, chắc vài hôm nữa ổn thôi.”
Cậu nghĩ Thi Hạo sẽ gật yêu cầu cậu ra khỏi , hoặc lùng mắng vài câu cũng được.
Không ngờ Thi Hạo ngẩng , giọng trầm thấp vang lên:
“Cậu thật sự… thích con trai à?”
“Cái đó…” Đường Đường giật mình, mặt thoắt cái đỏ bừng.
Không ngờ bá lùng cũng tò mò chuyện cậu. Cậu luống cuống chưa biết phải trả lời sao thì đã thấy Thi Hạo đứng dậy, ánh mắt sắc nhìn thẳng cậu từ trên cao.
Thi Hạo cao hơn Đường Đường nửa cái , khí thế đè ép cậu theo bản năng lại vài bước.
Nhưng… Thi Hạo lại tiến từng bước về phía trước, ép cậu mãi… khi bị dồn sát mép giường.
[ – .]
Không ngờ Thi Hạo lại từng bước tiến sát, ép Đường Đường tận mép giường.
“Thi Hạo? Cậu… làm gì vậy?” Đường Đường không thể thêm, bắp chân đã chạm cạnh giường. Cậu ngẩng lên, ánh mắt đầy hoang mang nhìn người trước mặt.
Trong đôi mắt sâu thẳm Thi Hạo ánh lên điều gì đó Đường Đường không tài nào hiểu nổi. Một tay Thi Hạo đặt lên vai cậu, tay còn lại ôm eo, cậu gần như ngừng thở.
Đúng lúc đó, gõ lại vang lên.
Thi Hạo cau mày, buông Đường Đường ra, xoay người ra mở . Giọng lùng:
“Cậu ấy không ở đây.”
Nam Cung Tư Uyển
“Tôi thể phiền đưa giúp bức cậu ấy không?” giọng bên ngoài dè dặt hỏi.
Thi Hạo nhận lá , không nói một lời, “rầm” một đóng lại, tiện tay ném lên bàn, chỗ chất đống hoa, socola, quà bánh mà Đường Đường nhận suốt ngày.
“Thật trùng hợp, hôm nay không đọc nổi chữ nào.” Thi Hạo lùng liếc sang Đường Đường, nói dứt khoát: “Chúng ta ra khách sạn thuê đi.”
“Thuê… ?” Đường Đường tròn mắt.
“Ừ.” Thi Hạo gật , nghiêm đáp, “Khách sạn tĩnh, hợp để . Ở ký xá ồn quá.”
“Thật xin lỗi…” Đường Đường luống cuống, móc điện thoại ra, “Vậy… để đặt, cậu muốn chỗ nào? trả tiền!”
“Không cần. thẻ.” Thi Hạo ấn tay lên màn hình điện thoại, quay tay nắm cổ tay cậu: “Đi thôi.”
“Khoan, còn chưa …” Đường Đường nghĩ Thi Hạo bị tức hồ đồ, vội nhắc, “Đem theo chứ? Không thì để giúp cậu mang?”
“Được .” Thi Hạo buông tay, quay về chỗ mình nhét vài cuốn ba lô. Sau đó, bước sang bàn Đường Đường, luôn mấy quyển cậu định đọc, hết túi.
“ mang giùm.” Trước vẻ mặt sửng sốt Đường Đường, Thi Hạo nghiêm nói, “Không nặng. Cậu cần mang chính cậu được.”