Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Sau đó là viên đi ngang qua phát hiện động tĩnh bên trong, Chu Thư Cẩn tự nhận hết lỗi mình, bị phạt đọc kiểm điểm dưới cờ vào thứ Hai. Và rồi chuyện chúng tôi yêu sớm bị phát hiện.

Lúc này, tâm trạng của tôi không thể dùng từ phức tạp để diễn tả.

“Niệm Niệm.”

Đột có người tôi từ phía sau, tôi vội tắt camera, thấy đó là Tô Kỳ, bạn tôi ở lớp bên .

“Sao này còn chưa nhà, cậu đang làm vậy?”

“Không có , bà chủ làm mất đồ, tớ giúp bà ấy xem camera thôi.”

Trên đường , Tô Kỳ khoác tay tôi. nhà hai đứa gần nhau, nên nhiều chúng tôi cùng nhau .

“Niệm Niệm, cậu thật sự đang yêu Chu Thư Cẩn à, hai người quen nhau như thế nào vậy?”

Đây đã là hỏi không biết bao nhiêu người hỏi tôi trong ngày hôm nay. Có sự “sốc” chúng tôi yêu nhau là quá lớn.

“Chỉ là lúc cuối kỳ học trước, mọi người cùng nhau đi chơi…”

Kết thúc kỳ thi cuối kỳ học trước, sắp đến kỳ hè, mọi người chìm trong niềm vui, sau tan học tụ tập lại chơi trò “thật hay thách”.

Lúc đó còn có cả bạn học ở lớp bên . Tô Kỳ rút trúng thách, vừa lúc Chu Thư Cẩn đi ngang qua, có người bên liền xúi ấy đi tỏ tình.

5

“Cậu cứ nói là đùa thôi, Chu Thư Cẩn chắc sẽ không giận .”

Bạn học lớp bên vừa đề nghị thì đã bị chúng tôi ngăn lại ngay . Bởi là bạn cùng lớp với Chu Thư Cẩn, chúng tôi hiểu rõ nhất tính tình anh ta tệ đến mức nào.

Bị lườm một còn là nhẹ, bị mắng cho chó má cũng không phải là không thể. Chúng tôi bảo người ra đề đổi đối tượng , ai ngờ Tô Kỳ không chút hoang mang rút ra một tấm thẻ.

“Tớ có một thẻ kỹ năng ở đây, có thể chỉ định một người thay tớ đi.”

Cuối cùng, tôi trở thành người đen đủi đó.

Tô Kỳ còn cổ vũ tôi: “Dù sao cậu và Chu Thư Cẩn cũng là bạn cùng lớp .”

“Nhưng hai năm rồi, chúng tớ còn chưa nói với nhau được mấy .”

Cuối cùng bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể cứng rắn bước tới.

“Bạn học, đó…”

Chu Thư Cẩn mắt lờ đờ: “Có chuyện ?”

“Tớ có thể hẹn hò với cậu không?”

Tôi nói này với tốc độ nhanh nhất đời, phía sau bùng lên tiếng reo hò chói tai.

Sau đó, tôi nhân lúc Chu Thư Cẩn chưa kịp đen , cúi gập người chín mươi độ xin lỗi rồi chuồn mất.

May mắn là người này không chấp nhặt, lấy đồ trong ngăn kéo rồi rời khỏi lớp học. Tôi vốn nghĩ đây là giao điểm sâu sắc nhất giữa tôi và Chu Thư Cẩn.

Kỳ hè tôi bận rộn đi làm thêm, muốn mẹ tôi đỡ vất vả , nên tìm việc làm thêm ở siêu thị cổng trường. Không ngờ Chu Thư Cẩn lại thường xuyên đi ngang qua, hôm đó anh ta còn đi thẳng vào siêu thị.

“Em làm thêm ở đây à?”

Đây là lần đầu tiên anh ta chủ động nói chuyện với tôi, tôi vội vàng gật đầu. Anh ta không nói nữa, mua một cây bút rồi định trả tiền, nhưng hệ thống thu ngân trực tuyến của siêu thị đột gặp sự cố.

“Hay là cậu dùng tiền ?”

“Anh có mang, ai rảnh rỗi mang tiền ra ngoài chứ?”

“Vậy để tớ trả tiền giúp cậu, không sao , cậu cứ đi đi.”

Chu Thư Cẩn đứng tại chỗ, nhìn tôi hồi lâu, rồi lại lấy điện thoại ra.

“Vậy em cho anh xin cách thức liên lạc, anh chuyển tiền cho em.”

“Không cần , chỉ có hai tệ thôi.”

Lần trước tôi còn lấy người ta ra đùa, may anh ta đại nhân không chấp tiểu nhân. Nhưng tôi vừa mở thì đã bị ngắt .

“Em nhanh lên đi, anh chưa bao chịu nợ tiền người .”

Lúc này tôi lấy điện thoại ra quét mã, chỉ là lúc đó tôi không hiểu. Tại sao tai Chu Thư Cẩn lại đỏ bừng, tôi chỉ nghĩ là do thời tiết nóng bức gây ra.

5

Sau đó anh ta chuyển cho tôi hai tệ, và chúng tôi nói chuyện với nhau ngày càng nhiều.

Tôi biết là anh ta xuất hiện gần trường trong kỳ bố mẹ anh ta tìm gia sư gần đó để kèm thêm. Nhưng dường như, hiệu quả không lớn.

Chu Thư Cẩn thậm chí còn thường xuyên gửi bài tập cho tôi, nhờ tôi giải đáp.

Kỳ hè của năm lớp 11 ngắn ngủi, chẳng bao lâu đã khai giảng, thầy chủ nhiệm đưa ra kế hoạch hỗ trợ.

Tôi và Chu Thư Cẩn tình cờ trở thành bạn cùng bàn. Trong một buổi học nào đó, anh ta đột đưa cho tôi một tờ giấy.

“Anh thích em, em có thể hẹn hò với anh không?”

Tôi giả vờ không thấy, anh ta lại đưa cho tôi một tờ : “Không phải là thách, là anh thật sự thích em.”

Tôi cũng không biết tại sao mình lại đồng ý hẹn hò vào thời điểm quan trọng này? Có sự tự tin vào thành tích và khả năng tự chủ của bản thân.

Cũng có thể là tôi nhận ra Chu Thư Cẩn không đáng sợ như đồn. Tất , cũng có thể là anh ta có một khuôn đẹp trai, đã mê hoặc trái tim tôi.

“Dù sao thì, chúng tớ cứ thế tình cờ ở bên nhau.”

Tôi khoác tay Tô Kỳ, cười bất lực.

“Thì ra là như vậy, hóa ra là tớ…”

6

Tô Kỳ lầm bầm nhỏ, nhưng tôi không nghe rõ, vừa định hỏi lại, thì đã đến ngã rẽ chia tay của hai chúng tôi, chuyện này đành phải bỏ qua.

Chương trình học lớp 12 luôn bận rộn, mỗi ngày phải dậy sớm trời chưa sáng, và nhà trời đã tối. tôi còn có thêm một nhiệm vụ là kèm cặp học tập cho Chu Thư Cẩn.

Chuyện này khó khăn tôi tưởng, theo anh ấy, hình như từ năm lớp 9 anh ấy đã không còn cố gắng học tập nữa. Vừa làm được hai bài, Chu Thư Cẩn đã ném bút đi.

“Trời đánh thánh vật, anh phải cảnh sát bắt hết mấy người ra đề này, viết mấy thứ này làm , anh có dùng hàm số để mua rau không?”

Tôi giúp anh ấy nhặt bút lên, định dùng ví dụ thực tế.

“Anh mua một bánh pizza mười hai inch, người bán nói không có mười hai inch, dùng hai sáu inch có được không, anh có đồng ý không?”

“Tất là không rồi.”

“Đồng ý thì anh lên… anh không đồng ý à?”

Không ngờ anh ấy lại thông minh tôi nghĩ.

“Tất là không rồi, bữa ăn ba bữa một ngày của anh có chuyên gia dinh dưỡng phụ trách, nhà anh có đến mười hai đầu bếp, đồ ăn trong và ngoài nước làm được, muốn ăn pizza thì anh có thể bảo họ nướng, cần phải đồ ăn ngoài.”

Tôi: “…”

Tôi xin thề với các người giàu có!

Nói lý không được, tôi chỉ có thể ép anh ấy học. Chưa học được bao lâu, tư duy của Chu Thư Cẩn lại bắt đầu bay bổng.

“Niệm Niệm, đông, anh đưa em đi chơi Hải Nam nhé, ở đó không lạnh, vừa đúng lúc bố anh mua biệt thự ở đó.”

“Không được, không có tiền, đông có em phải đi bán hàng rong, đúng lúc Tết bọn trẻ con có nhiều tiền.”

“Mẹ anh không phải đã đưa em ba triệu rồi sao? nữa, đi chơi với anh thì cần em phải tiêu tiền?”

Tôi chuyển ánh mắt sang bài kiểm tra của Chu Thư Cẩn. Năm trắc nghiệm, bốn sai, nhưng hai hình người nhỏ bé vẽ sát nhau ở bên thì lại sống động.

“Với tiến độ học tập này của anh, ba triệu kia có em phải trả lại cho dì, mời dì ấy đổi viên thôi.”

“Em chờ đó!”

Chu Thư Cẩn giận cầm bút bắt đầu làm bài. Cứ như thể để chứng minh cho tôi thấy, anh ấy bắt đầu vùi đầu vào học, mỗi ngày đi học cầm sách xem.

Tài xế đến đón anh ấy cũng kinh ngạc, ngay cả viên cũng giơ ngón .

Cuối cùng, trong kỳ thi thử sau nửa tháng, Chu Thư Cẩn đã chứng minh được bản thân, thành tích tăng vọt một trăm điểm.

6

“Đây là bài kiểm tra của anh à?”

trưa, mọi người đi ăn, Chu Thư Cẩn mang theo hai hộp cơm, ngồi trong lớp ăn cùng tôi.

“Đúng vậy, giỏi không, nửa tháng nay anh vùi đầu vào học, quầng thâm mắt còn sâu nữa, em định thưởng cho anh đây?”

Tôi cất bài kiểm tra đi, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

“Thi thử anh có thể gian lận, nhưng thi đại học thì làm sao gian lận được, bây chưa biết làm cũng không sao, em sẽ không trách anh!”

“Anh không gian lận.”

Thấy anh ấy không chịu thừa nhận, tôi trực tiếp lấy bài kiểm tra toán ra, lật đến áp chót.

“Bài này với trình độ hiện tại của anh ra không làm được, cách giải này cũng với cách thầy giảng, nhưng em thấy Tô Kỳ từng làm như vậy, trùng hợp là lần này hai người lại ở cùng phòng thi.”

Dưới sự truy vấn của tôi, Chu Thư Cẩn cúi đầu.

“Xin lỗi, anh đã cố gắng, anh chỉ không muốn em thất vọng.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy buồn bã đến vậy. Chu Thư Cẩn trong ký ức của tôi luôn kiêu ngạo, bất cần, trên người dường như luôn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

đây anh ấy lại ngồi thẫn thờ ở chỗ của mình.

“Anh không muốn em thất vọng, hôm đó thầy Trương anh vào văn phòng nói chuyện lâu, nói em thông minh như vậy, nếu anh không cố gắng, sau này em nhất định sẽ bỏ rơi anh.”

Những khuyên răn tôi vừa định nói nuốt ngược vào trong, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi anh ấy.

“Học tập chắc chắn không thể thấy kết quả ngay được, anh phải từ từ.”

“Anh thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết, nhân vật chính không phải là từ bé không cố gắng, rồi lên lớp 12 đột ngột vươn lên sao?”

“Anh cũng nói là tiểu thuyết , nếu ai cũng đột ngột vươn lên hết, thì những người như em đã cố gắng từ nhỏ chẳng phải sẽ khóc ngất sao.”

7

Tôi sắp xếp lại phương pháp học tập cho Chu Thư Cẩn, bảo anh ấy bắt đầu từ môn mình giỏi trước, tìm kiếm cảm giác thành tựu.

“Anh không phải là năm nào cũng đi nước ngoài sao? Chắc chắn tiếng Anh phải tốt chứ.”

“Khẩu ngữ và văn viết nhau, anh mua đồ ở Anh, anh cũng có nói ‘Kính gửi nhân viên siêu thị, xin hãy cho tôi một chai nước hydroxit đựng trong chai nhựa’, nữa anh là người Trung Quốc, em xem tiếng Trung của anh có tốt không?”

Tôi cảm thấy cạn .

Anh ấy nói có lý, tôi hoàn toàn không thể phản bác. Học tập không thể đạt được thành công ngay , chỉ có thể từng bước, dần dần.

Tôi bắt đầu lên kế hoạch học tập cho Chu Thư Cẩn. Vừa nghĩ vừa đợi Tô Kỳ ở cổng trường, nhưng đợi mãi không thấy ấy đến.

Chẳng hôm nay ấy đã trước rồi? Định bỏ đi thì đột tôi nghe thấy tiếng nức nở từ con ngõ nhỏ.

“Mày rốt cuộc muốn ?”

“Thấy mày không phải kiêu căng sao? Cố tình truyền đáp án cho Chu Thư Cẩn, sao không truyền cho bọn tao một bản?”

“Tưởng học bá ai cũng thanh cao lắm chứ, Chu Thư Cẩn hỏi xin đáp án thì mày tíu tít cho, bọn tao tìm mày xin thì mày lại từ chối khéo, còn đi mách thầy là bọn tao quấy rối mày nữa chứ?”

Sau đó, trong con ngõ nhỏ vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Rõ ràng là giọng của Tô Kỳ.

Tôi xông vào con ngõ tối, chỉ thấy Tô Kỳ bị mấy nữ sinh túm chặt tóc, cũng sưng đỏ, gái bên vẫn còn đang mắng chửi.

“Hỏi mày xin một đáp án khó khăn vậy, nếu mày không cho ai thì thôi đi, người xin mày lại cho, có phải mày coi thường bọn tao không?”

Tôi nhìn Tô Kỳ bị ấn xuống tát tai, xông lên.

“Tôi đã viên rồi, các cậu còn động tay thì sẽ cùng bị bắt thôi.”

Nghe tôi nói đã viên, sắc những người kia thay đổi, buông Tô Kỳ ra rồi bỏ chạy. Tô Kỳ khuỵu xuống đất, khóc thút thít, tôi vừa bước tới đã bị ấy đẩy ra.

“Tôi không cần cậu giả nhân giả nghĩa!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương