Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 8
Một người phụ nữ mặc váy màu champagne nhanh chóng bước đến.
“Hả? Đây phải Tiểu Ngư sao!”
Có chút quen mặt.
Cô ấy hồ hởi:
“Chị là Thời Di Viện, chị họ của Đỗ . Nó ngày nào cũng đăng ảnh em trong nhóm gia đình, đăng đến phát phiền luôn ấy, nay cuối cùng cũng gặp người thật rồi.”
Đỗ bất đắc dĩ giải :
“Người cùng anh ăn tối đó chính là chị ấy. Chị nhất quyết không cho anh nói trước, bảo phải đợi gặp mặt rồi tự giới thiệu.”
Thời Di Viện ghé sát tai tôi, hạ thầm:
“Nói cho em một bí mật nhé. Đừng tưởng thằng nhóc nhìn phong lưu hoa lá, thực ra nó thuần khiết lắm, đến tay con gái còn từng nắm.”
Tôi liếc về phía Đỗ . Anh gãi gãi sống mũi, nở nụ cười lấy lòng.
Thật sao?
Đêm đó không hề như vậy.
Anh ta dữ dội lắm.
Như sói như hổ, cắn chặt không buông.
Thời Di Viện tiếp tục bổ sung:
“Nó giả vờ thôi. Nghe đâu em đàn ông có kinh nghiệm, nên mới cố ý diễn cho em xem đấy.”
???
Tôi từ bao kiểu đó?
Hình như là hồi đại học, Úc Dao từng nói yêu đương phải tìm người từng trải mới thú vị.
Lúc ấy tôi ôn bài, hờ hững gật đầu cho có, để tâm.
Ai ngờ lại Đỗ nghe .
“Còn nữa, có vụ còn quá đáng hơn.”
Chị họ anh ra vẻ thần bí, móc điện thoại, mở ra một tài khoản Douyin.
“Alice chuyên gia tình yêu, em có quen không?”
phải chính là blogger tôi từng học cách tán trai đó sao?
Tôi nhìn cô gái trong video, lại quay sang ngó người trước mặt.
Trong video, cô ta mộc mạc, son phấn, khí chất thanh thuần.
trách lại quen mắt.
“Trong đó có một clip là nó nhờ chị quay riêng cho em. Để chắc chắn em , nó còn bỏ một khoản lớn để chị đẩy bài lên nữa.”
Video ấy cũng là sản phẩm like nhiều nhất của Alice.
Tên là ‘Khám phá người ngay cạnh’.
Nội dung khuyên nên bắt đầu từ chính người bạn khác giới quanh để học cách bắt chuyện, làm quen.
Có điều, khi ấy tôi hoàn toàn không nghĩ đến Đỗ .
Nhìn hai chị em nhà họ Đỗ đấu võ miệng, nỗi ấm ức nghẹn nơi lồng n.g.ự.c tôi mấy nay bỗng chốc tan biến sạch.
tay Đỗ đan chặt lấy tay tôi, trước bao ánh mắt trong sảnh tiệc, anh lôi tôi chạy thẳng ra .
Gió đêm lướt qua, như hôn nhẹ lên gò má bừng của tôi, vạt váy lụa quét qua bắp chân theo từng bước đi.
Tôi loạng choạng trên đôi giày cao gót, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Chúng ta… đi đâu vậy?”
Anh ngoái lại, ánh mắt lấp lóe tín hiệu nguy hiểm:
“Bỏ trốn.”
Trên đường, xe anh phóng như bay.
đến hai mươi phút, cánh cửa căn hộ anh đá mạnh bật tung.
Lưng tôi ép sát cánh cửa, nụ hôn của anh đã phủ xuống dồn dập, mang theo mùi whisky và cơn khát khao dồn nén suốt mấy ngày.
Trong sự quấn quýt ấy, làm cho tôi nếm vị đắng, nếm vị ngọt.
Anh cắn đầu lưỡi tôi, mang theo ý trừng phạt.
Tôi quay mặt tránh, trốn khỏi sự truy đuổi của anh:
“Đợi đã… tôi vẫn nói là tha thứ cho anh…”
Đỗ ôm ghì lấy tôi, tay lướt nhẹ trên bờ vai trần:
“Thật sao?”
“Vậy sao anh lại rõ ràng em c.h.ế.t đi ?”
“Nhịp tim em bán đứng em rồi.”
Tôi tức xấu hổ đẩy anh ra, nhưng lại anh bế bổng lên.
Trong thoáng chốc xoay vòng, tôi đã ngồi xuống chiếc giường xích đu ban công.
cần động, nó đã đung đưa nhè nhẹ.
Rõ ràng lần trước tôi đến còn có thứ .
“Anh chuẩn thứ khi nào vậy?”
Anh quỳ một gối giường, tháo cà vạt cười:
“Từ sau đó, anh đã bắt đầu chuẩn rồi. Nghĩ sớm muộn gì cũng có ngày dụ em đến thử.”
tay anh luồn ra sau lưng tôi, đầu lạnh buốt chạm da thịt, khơi dậy từng cơn run rẩy lan khắp cơ thể.
Anh cúi xuống, hơi thở bỏng vờn quanh tai tôi, dừng lại ở lưng chừng, động tác chậm rãi mà trêu chọc.
Tôi cắn môi lắc đầu:
“Không …”
Anh nhướng mày, tay lướt dọc sống lưng tôi:
“Vậy sao em run thế ?”
“Lạnh…”
“Xạo.” Anh vạch trần, nhưng vẫn kéo tấm chăn phủ nhẹ lên vai tôi:
“ sao, còn lạnh không?”
Tôi lắc đầu.
“Nhưng anh … quá…” mồ hôi trên trán anh lấm tấm.
Bàn tay anh tìm tới bàn tay tôi, đan chặt, thầm:
“Anh em… rất em…”
Lời anh, anh, hơi thở anh, từng chút một cuốn tôi trôi vòng xoáy mơ hồ.
Không thể thoát ra.
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu xuống, lướt qua người tôi.
Tôi mơ màng trở , vô tình ngã một vòng tay ấm áp.
Cằm anh tựa trên đỉnh đầu tôi, khàn khàn:
“Bé con, anh muốn…”
Tôi giả vờ tỉnh hẳn, kéo chăn trùm lên, không đáp.
“Bé con, em như thế không à?”
Tôi mặc chiếc sơ mi rộng của anh, vạt áo khéo che tới đùi.
Còn anh mặc quần vải đơn giản, cơ bụng dưới nắng hiện rõ từng đường nét.
“Không …”
Đừng tưởng tôi không anh nghĩ gì.
Tôi dịch về phía mép giường, cả chiếc giường như cũng đung đưa theo.
Cánh tay dài của anh vươn ra, kéo tôi về lại:
“Đến dậy rồi.”
Tôi đẩy anh ra.
“Ôn Hòe Du…” anh bất chợt gọi thẳng tên tôi, trầm thấp, “em có vì sao trước đây anh luôn chọc em giận không?”
cửa sổ, cơn mưa phùn rả rích rơi xuống.
Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt màu hổ phách của anh, trong đó phản chiếu một tôi bé nhỏ.
“Bởi vì…”
Anh đưa tay vén sợi tóc lòa xòa má tôi ra sau tai:
“ lúc đó anh mới cảm em thực sự ở đây, ở cạnh anh.”
“Anh đã cho ba năm, để trở nên đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể chứa đựng tất cả cảm xúc của em dù nó là tốt hay xấu, anh muốn mãi mãi trở thành chỗ dựa của em.”
Hơi thở tôi nghẹn lại.
Anh quả thực tất cả.
một phần linh hồn tôi còn kẹt lại nơi căn hầm tối ẩm năm nào.
Cũng năm qua tôi như bóng ma lang thang giữa đời.
“ không còn nữa.”
Tôi nghe vang lên, rõ ràng, kiên định, dù mưa đã lớn hơn, lấn át phần nửa câu chữ.
“Em sẽ luôn ở đây.”
Anh ấy đã làm một chiếc nhẫn từ mẫu tôi đã vẽ trong cuốn sổ phác thảo khi chúng tôi mới gặp nhau và đeo nó tay tôi.
Tôi vùi đầu vai anh, hít mùi tuyết tùng quen thuộc.
Không cần học cách tán tỉnh ai khác nữa.
Bởi vì tôi…
Đã hoàn toàn gục ngã trước cậu thiếu niên năm ấy.
Người duy nhất khiến tôi buông hết mọi lớp ngụy trang, là chính .
Từ trước đến , cũng có anh.
_HẾT_