Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mặc dù em quyết định tay với Phó Lâm Chu, hôn sự giữa Thẩm và Phó được định từ trước, cha mẹ em chắc chắn không đồng ý.”
“Nếu em thoát khỏi Phó Lâm Chu, thì lấy anh cũng có thể tính là một cách hay.”
Phó Từ Sâm nhìn tôi chằm chằm, nơi đáy mắt sâu thẳm trào dâng một loại sâu xa khó tả.
Trong lòng tôi khẽ động.
Anh ấy nói đúng, tôi không phép tôi tay với Phó Lâm Chu.
Năm đó nếu không phải mẹ tôi liều mình nhảy nước cứu được Phó Lâm Chu lúc ấy mới tấm bé, thì với thực lực Thẩm , e rằng chúng tôi chẳng có tư cách nói chuyện với người Phó .
“A , em thử nghĩ cảnh Phó Lâm Chu gọi em là chị dâu , chẳng phải thú vị lắm ư?” Anh ấy hạ giọng, mang theo vài phần dụ dỗ.
Đúng là thì hả hê thật, rốt cuộc Phó Từ Sâm là vì nguyên nhân gì?
Dường như đoán được sự nghi ngờ tôi, anh ấy chống một tay ghế sofa.
“Gần đây ông cụ nhà anh giục cưới quá mức.”
Một câu nói ngắn gọn, đủ rõ ràng.
Nếu cả hai chúng tôi đều tìm người để đối phó với đình, chi bằng giúp đỡ lẫn nhau.
Đối với tôi, có lẽ tôi không tìm được ai thích hợp hơn Phó Từ Sâm.
Tôi hơi do dự.
“Yên tâm, anh không ăn thịt người.” Giọng điệu trêu chọc vang trong phòng.
Tôi gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị anh.
“Lại đây.” Anh ấy đưa tay về phía tôi.
Tôi cẩn thận bước trước anh ấy.
Anh ấy ôm lấy eo tôi, hơi dùng sức một , tôi liền ngồi người anh ấy.
“Anh…” Tôi có căng thẳng.
“Đừng sợ, giúp em chỉnh lại quần áo thôi.”
Phó Từ Sâm gần ngay trước mắt, tôi không nhịn được nuốt nước miếng.
Người đều nói đàn ông Phó rất đẹp trai, ngay cả ông cụ Phó hơn năm mươi tuổi cũng vẫn rất phong độ.
trong số đó, Phó Từ Sâm lại càng nổi bật.
Lúc này hơi thở ấm áp anh ấy phả vào tai tôi, hàng mi dài như cánh quạt rũ .
Tôi cúi đầu, nóng bừng: “Được .”
Anh ấy vuốt lại ống tay áo tôi: “Ừm.”
Tôi vừa định khỏi người anh ấy, điện thoại lại rung .
Phó Từ Sâm hờ hững nhìn lướt màn hình điện thoại tôi: “Có cần anh máy giúp không?”
Tôi nghĩ một lát: “Cũng được.”
Anh ấy mỉm cười ấn nút , tiện tay bật loa ngoài.
“Alo?”
“Anh, sao anh lại máy, A đâu?”
“Hiện tại em ấy không tiện máy.”
“Đang cưỡi ngựa à?”
“Đúng .”
Tôi không nhịn được cọ quậy một , suýt nữa thì ngã khỏi người Phó Từ Sâm.
May anh ấy nhanh tay đỡ lấy tôi.
“Cẩn thận, ngồi thẳng một .” Anh ấy nói khẽ.
tôi đỏ bừng.
“Vất vả anh , anh, cô ấy học thế nào ?”
Phó Từ Sâm ngước mắt nhìn tôi, sự dịu dàng lan tỏa tận khóe mắt.
“Yên tâm, em ấy cưỡi rất giỏi.”
…
Ngày hôm sau Phó Lâm Chu tới tìm tôi, trên tay cầm một chiếc bánh dâu tây.
“ Nhi, tối anh gọi em bao nhiêu cuộc điện thoại sao em không máy?”
“Không .” Tôi lười để ý anh , bước càng nhanh hơn.
Anh sải bước, chắn trước tôi.
“ Nhi, đừng giận nữa, sau này anh không em leo cây nữa đâu, hôm là anh có chuyện đột xuất thật, anh…”
“Đủ , Phó Lâm Chu.” Tôi mất kiên nhẫn xua tay: “Nếu hôm anh chưa rõ thì bây giờ tôi nói lại lần nữa, chúng tay .”
Phó Lâm Chu ngẩn người, sau đó lại cau mày, tỏ vẻ khó chịu.
“ vì chuyện nhỏ này thôi sao? Nhi, em đừng ầm ĩ nữa, anh nhận lỗi , em thế nào?”
“Không thế nào cả, Phó Lâm Chu, anh thật sự quá vô vị.” Tôi nhìn chiếc bánh: “Thật ra tôi không thích bánh dâu tây, là anh thích ăn nên tôi mới nói tôi cũng thích thôi.”
sau này tôi không để bản thân mình phải chịu tủi thân nữa.
Tôi hít mũi, lách người anh .
…
chưa tối, tin tôi và Phó Lâm Chu tay truyền tai tôi.
Tôi vừa bước vào nhà, một chiếc cốc bay thẳng về phía tôi.
“Con cái trò gì ? vì hôm nó không cưỡi ngựa với con con ầm ĩ như ? Con có biết bên ngoài có bao nhiêu thiên kim tiểu thư mong được móc nối quan hệ với nó không?”
Tôi né tránh, chiếc cốc rơi đất vỡ tan.
Trên bàn phòng khách chất đầy những món quà đắt tiền, không cần đoán cũng biết là Phó Lâm Chu mang .
Tôi khẽ cười khẩy lại ngồi ghế sofa.
“ nổi giận gì? Nhà đâu có mình con là con gái. Hơn nữa không thấy gần đây em gái và Phó Lâm Chu rất thân thiết sao?”
“Yên tâm , dù con và Phó Lâm Chu có tay chăng nữa cũng đâu có nghĩa Phó Lâm Chu không thể con rể .”
“Con ăn nói vớ vẩn gì ?” tôi giơ tay định đánh tôi bị mẹ kế ngăn lại.
Bà chậm rãi ngồi bên cạnh tôi, giọng điệu dịu dàng.