Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            
                                                            
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17
Thành Thiên không tin nổi.
Người phụ nữ từng lẽo đẽo theo sau anh ta bao năm trời, giờ lại nói không cần anh ta nữa.
“Đừng nói bừa, Tiểu Nhiễm…” – hắn lắp bắp, ánh mắt vẫn chưa chấp được sự thật trước mắt.
“Chỉ cần em chịu nhường cơ hội cho Nguyệt Nguyệt, rồi xin lỗi ba, và hứa sẽ chăm sóc ông từ nay về sau, anh vẫn đồng ý cưới em.”
Tôi biết không thể bình thường mà nói chuyện với mấy kẻ này.
Nên tôi ra lệnh cho họ rời nhà.
“Nếu mấy người không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Thành Nguyệt lao tới định táp vào mặt tôi.
Nhưng bị Lâm Thu đứng sau đẩy văng một cái choáng váng.
“Tôi nói thật với các người, mai tôi sẽ đi nước ngoài.
Tôi có thể sẽ không trở về nữa.”
“Các người mau dọn ra nhà tôi, nếu không tôi sẽ thuê người đuổi các người đi.”
Tôi muốn nói thẳng cho họ hiểu mọi chuyện.
Cả ba người cùng sững lại.
Thành Thiên há hốc mồm nhiều vẫn không thốt nên .
Cát Thanh là người phản ứng lại trước.
Cô ta trách móc, giọng cao ngạo:
“Em có tư cách gì mà đuổi chúng tôi ra?
Giấy tờ nhà đứng tên em à?”
hỏi thật nực cười.
Cát Thanh không ngờ tôi lại trả một cách sức tự tin.
Tôi lại định đóng .
Thành Nguyệt la hét om sòm:
“Ba mẹ mày chết bạc phận, làm cho bố tao liệt, mày còn dám đuổi chúng tao!”
Tôi căm phẫn khi người khác mắng chửi bố mẹ .
Nhưng cô ta vẫn tiếp tục hét ầm:
“Biết vì sao bố tao còn sống còn ba mẹ mày chết không?
Vì bố tao số lớn nên sống sót, ba mẹ mày chết là đáng !
Nếu không phải vì bố tao làm lái xe cho nhà mày, ông ấy đã không bị liệt!”
Đúng vậy.
Bố của Thành Thiên là tài xế chở ba mẹ tôi.
Hôm đó họ về rất muộn, không trở về nhà.
Tôi chờ mãi không thấy.
Đến sáng thứ ba, công an gọi điện báo ba mẹ tôi gặp tai nạn qua .
Bố của Thành Thiên sống sót, nhưng phần sau phải nằm trên giường.
Ông nói ba mẹ tôi cãi ở hàng ghế sau.
Ông cố ngăn, không kịp nhìn thấy vật cản trước mặt, nên đâm phải.
Nên suốt nhiều năm qua, ngoài yêu dành cho Thành Thiên, còn có cả sự dằn vặt tội lỗi tôi.
Nhưng tiếp đó Thành Nguyệt lại thốt ra:
“Mày ngu dốt ba mẹ mày.
Bố tao lúc đó chỉ muốn mày lấy anh tao, cưới rồi giao tiền cho anh tao.
Ba mẹ mày lại không chịu, còn to tiếng với bố tao.
Bố tao chỉ nói đùa muốn cùng chết chung, ai ngờ họ thật sự giành tay lái và xảy ra tai nạn.
Thế bố tao gặp nạn.
Anh tao tốt vậy, chỉ vì nhà mày không biết đủ nên chết!”
tiên tôi biết rõ đuôi vụ tai nạn.
Họ gặp nạn ở chỗ rất hẻo lánh, không có camera.
Khi bố của Thành Thiên tỉnh lại, ba mẹ tôi đã hóa hai xác lạnh.
Ông nói gì tôi đều tin .
này tôi run rẩy nhưng một tay đóng sầm thật mạnh.
Cú đóng Thành Thiên đau đến rụt tay lại.
Tiếng la của anh và tiếng mắng của Thành Nguyệt với Cát Thanh bị tôi chặn ngoài .
Tôi ngã quỵ xuống sàn, kiệt sức.
Lâm Thu ôm lấy tôi.
Cô muốn an ủi mà chẳng biết nói gì cho phải.
Lúc tôi chỉ muốn rời đi, muốn chấm dứt mọi ràng buộc với nhà họ Thành.
Nhưng giờ đây, tôi muốn họ phải trả giá.
19
Tôi đúng giờ lên chuyến bay Anh, bắt cuộc sống .
Trường , thành phố , đất nước .
Tất cả tôi háo hức không thể tả.
Nhưng tôi không quên thề sẽ nhà họ Thành trả giá.
Ông Thành quá già rồi.
Không có chứng cứ cũng khó mà đưa ông vào tù.
Vì vậy tôi bỏ tiền thuê người đến, nhân lúc Thành Thiên không có nhà, đưa chăn màn của ông ấy ra ngoài rồi ném ra .
Người ta nói ông ấy khóc la lối ở hơn một tiếng đồng hồ.
Thành Thiên lững thững từ khách sạn về muộn.
Ông ấy bị lôi ỉa.
Xung quanh ùn ùn người tụ tập.
Họ bịt mũi chỉ trỏ rồi thầm.
Thành Thiên muốn cãi với mấy người tôi thuê về để đuổi họ, nhưng nhìn thấy thân hình to khỏe của họ, anh ta chẳng dám làm gì.
Cát Thanh cố gắng dụ một người đàn ông giúp đỡ, kết quả bị anh ta tống ra ngoài.
Cát Thanh ngã sấp mặt.
Người cô dính đầy phân và nước tiểu của ông Thành.
Cô hét ầm rồi bỏ chạy nhà tôi.
Chỉ còn lại Thành Thiên người chết lặng và ông bố giả ốm của anh ta.
Cuối cùng Thành Thiên vẫn kéo lê ông bố đi nơi khác.
20
Cô Thẩm nói rằng Thành Thiên có đến trường tìm cô, hỏi cô biết tôi đang ở trường nào bên Anh hay không.
Cô lo anh ấy sẽ chạy quấy rối tôi.
Tôi thản nhiên đáp: “Anh ta đâu có tiền Anh tìm tôi.”
Cô Thẩm cười thở dài:
“Cô thật không ngờ nhà họ Thành và nhà kia lại hạ cấp đến vậy.”
Tôi lắc : “Biết người biết mặt chứ biết người sao được, sống cùng họ mấy năm mà tôi vẫn không ra.”
Dĩ nhiên, tôi không phải người chỉ trói họ ra ngoài mà thấy hài .
Tôi nhờ Lâm Thu tìm vài viên phát tờ rơi ở nơi Cát Thanh làm việc.
Trên tờ rơi có ảnh Thành Thiên và Cát Thanh đang ngoại .
Là ảnh thám tử tư tôi thuê chụp được.
Kèm theo đó là tố cáo đầy nước mắt của tôi.
Những viên sáng biết chuyện liền phát tờ rơi một cách nhiệt .
Họ gặp ai cũng kể việc nhà họ Thành làm trái đạo lý.
việc ông Thành gây tai nạn bố mẹ tôi chết nhưng thoát pháp luật, việc Thành Thiên bạc đãi rồi ngoại với Cát Thanh, việc Thành Nguyệt ăn cháo đá bát, nói năng mạt sát tôi.
đồn nhanh chóng lan rộng.
Phụ huynh của trung tâm lập tức phản ứng, không muốn con với giáo viên có đạo đức xấu.
Chẳng bao lâu sau, Cát Thanh bị sa thải vì bê bối cá nhân.
Còn Thành Thiên, sau khi tôi cắt tiền hoạt, không thể tiếp tục ôn thi cao thứ tư một cách nhàn nhã.
Anh ta ba năm tốt nghiệp chẳng đi làm nào.
Thiếu kinh nghiệm, tìm việc ở ngoài cũng gặp chật vật.
Cuối cùng, anh ta phải quay về sống cùng cha căn nhà tự xây tạm bợ.
Tôi từng được của anh ta.
anh ta ăn năn khóc lóc, nói rằng anh thật yêu tôi.
Mọi chuyện trước kia là vì bị Cát Thanh mê hoặc.
Nếu tôi đồng ý, anh sẽ Anh làm người đi kèm chăm sóc tôi.
Tôi quay chuyển tiếp bức cho Cát Thanh.
Cát Thanh mất việc đọc được ấy liền tức tối đến tột cùng.
21
Nhưng họ không chia tay.
Là Lâm Thu nói cho tôi biết.
Chỉ là Cát Thanh đã đưa ra tối hậu cho Thành Thiên.
Nếu muốn tiếp tục ở bên cô ta, phải đuổi ông bố liệt nằm trên giường ra nhà.
Cát Thanh vẫn muốn ở bên Thành Thiên.
Một phần vì không cam tâm buông bỏ, một phần khác, vì cô ta đã có thai.
Khi đó, Thành Thiên dọn căn nhà tự xây, chuyển đến ở cùng Cát Thanh.
Khi biết tin cô ta mang thai, tôi thật nguyện cho họ.
cho này, đứa con mà trước tôi ra – con sói mắt trắng ấy – phải được ra từ bụng cô ta.
cho họ sống khổ sở, gà bay chó sủa suốt .
Mẹ của Cát Thanh, dĩ nhiên, này không thể lại cùng cha của Thành Thiên sống mối hoàng hôn trước nữa.
Ông Thành chỉ cần tiểu tiện không kìm được một , là bị Cát Thanh đánh đấm túi bụi.
Nghe nói có nửa đêm ông gào khóc với con trai:
“Ba vẫn muốn Kỷ Nhiễm làm con dâu của ba.”
Thành Thiên chỉ biết ôm khóc theo ông.
Rồi bắt nhớ đến tôi.
Nghĩ về những cuốn tiểu thuyết ngôn mà Thành Nguyệt từng đọc, tự cho rằng có thể “vận dụng thực tế”.
Thế là anh ta lại bắt gửi cho tôi.
lá này đến lá khác, đầy những người ta buồn nôn — khi sám hối, khi tỏ .
Trước khi tôi chặn anh ta, đã được lá cuối cùng.
Anh ta nói, anh mơ thấy tôi không ra nước ngoài.
Chúng tôi thuận lợi kết hôn.
Còn có một cậu con trai đáng yêu.
Anh ta cuối cùng cũng đỗ cao , đi làm xa nhà.
Còn tôi ở nhà chăm sóc cha anh và con cái.
Anh ta nói, mơ anh thật sự rất hạnh phúc.
Rất nhớ tôi.
22
Tôi biết anh ta không nói đến phần sau của giấc mơ.
Phần sau là, anh ta cùng Cát Thanh sống với vợ chồng, bỏ mặc tôi cô độc nhà.
Đứa con tôi nuôi lớn, lại cô ta làm mẹ.
Rồi chính tay nó đẩy tôi xuống thang để tôi chết oán hận.
Nhưng may thay, này, tất cả chỉ là giấc mơ của anh ta, không còn là số phận của tôi.
Tôi đã tự tay thay đổi cuộc bất hạnh của .
Tôi chỉ mong họ có thể dày vò cho đến tận cùng cực nhất.
Lâm Thu nói, cha của Thành Thiên thà bị đánh mỗi cũng không chịu dọn ra ngoài sống.
Dù sao ông ta cũng đã thành người nằm liệt giường, ăn uống đi vệ đều phải làm trên giường.
Người hàng xóm đối diện kể rằng, nào họ cũng nghe tiếng cãi vã, tiếng khóc xé từ bên nhà vọng .
Chỉ cần chưa chết, ông Thành sẽ không thể sống một .
Vả lại, tôi biết cơ thể ông ta vẫn còn rất dai dẳng.
Hy vọng ông ta, giống trước, sống đến chín mươi tuổi.
Sống càng lâu, càng có thể hành hạ lẫn đến chết.
Còn về Thành Nguyệt…
Nghe nói sau khi không thể đi du , cô ta xin đại một công việc, chưa đầy nửa năm đã mang thai với trưởng phòng.
Nhưng trưởng phòng ấy có vợ, con trai đã hai mươi tuổi.
Vậy mà cô ta còn dám đến nhà người ta gây sự, đòi người vợ ly hôn để nhường chỗ cho .
Kết quả là bị con trai trưởng phòng đẩy ngã.
Đứa bé không giữ được, cô ta cũng suýt mất mạng.
Khi ấy, cô ta lại nhớ đến “chị Cát Thanh” từng giúp .
Rồi mò đến nhà xin giúp đỡ.
Dĩ nhiên là bị đuổi thẳng ra ngoài.
Đúng đó, là Thành Thiên nhờ mẹ của Cát Thanh chạy chọt, được vào công ty game làm quản lý dự án.
Thành Nguyệt lập tức đến công ty gây loạn.
Kết quả, Thành Thiên mất việc.
Cát Thanh và Thành Nguyệt lao vào đánh .
Thành Thiên chạy tới can, nhưng bị họ vô đẩy ngã thang.
Anh ta còn may mắn hơn tôi ở trước — chưa chết.
Chỉ gãy một chân.
Vậy là hay rồi.
Anh ta có thể cùng cha nằm liệt giường, thối rữa dần suốt .
Cũng coi là…một cách “báo hiếu”.
()