Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

16

xúc thực sự ảnh hưởng nhiều đến người.

Đang tăng ca, tôi đột nhiên lên cơn sốt cao.

Đồng nghiệp đưa tôi về tận cửa , nhấn chuông mấy ai mở.

Tôi gượng gạo nở một nụ cười, tiễn đồng nghiệp về.

Cửa mở, căn bên trong bừa bộn kinh khủng.

Đôi giày cao gót của Phương Hạ vẫn nằm văng mỗi chiếc một góc trước cửa.

Bàn là đống hộp đồ thừa dọn, ghế sofa vứt đầy quần áo dơ, còn thảm thì lấm tấm bì và vụn khoai tây chiên.

Tôi không hiểu sống của mình lại tệ đến mức này.

Tôi gọi cho Phương Hạ, gọi đến mấy có người máy.

Tiếng nhạc ầm ĩ từ bar vọng lại.

Phương Hạ gào lên nghe rõ:

“Em đang đi chơi nè, về rồi nói!”

Tôi còn kịp nói gì, gọi đã ngắt.

Tôi cười chua chát.

Trong đầu tôi chợt vang lên câu nói của bố mẹ sau đầu gặp Phương Hạ:

nhìn cái bây giờ đi, còn gọi là nữa không?”

Hôm đó tôi lập tức cãi lại:

lại không ? yêu Phương Hạ, cô ấy ở đâu thì nơi đó là . Dù chỉ là ổ chó, cũng cam lòng.”

Tôi đá văng túi rác dưới chân.

Kéo ngăn tủ dưới tivi ra, bên trong là đủ loại thuốc, từng hộp đều dán nhãn rõ ràng.

Thực ra, điện thoại của Hàn Sương chỉ không liên lạc khi cô ấy đang ở toà.

Kết thúc phiên xử, cô ấy luôn gọi lại cho tôi ngay.

Tan làm là cô ấy đã có mặt ở .

Mỗi khi tôi ốm, cô ấy sẵn sàng gác lại mọi thứ để chăm sóc tôi.

Tính cô ấy điềm đạm, nói nhiều lời yêu thương, nhưng từng hành động đều tinh tế.

Có lẽ do sốt quá nên đầu óc tôi lẫn lộn.

Tôi lại gọi cho Hàn Sương.

17

“Thuê quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc .”

Tiếng máy lạnh lùng khiến tôi giật bắn mình.

Tôi lập tức hoàn hồn, cuống cuồng bấm tắt máy, tim đập thình thịch.

May mà cô ấy không máy.

Nếu không tôi cũng không biết giải thích thế nào.

Tôi uống thuốc rồi mơ màng thiếp đi, tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Là Phương Hạ gọi.

Nhưng người nói lại là một giọng đàn .

Vì sốt, đầu tôi choáng váng, mãi phản ứng lại .

Phương Hạ đi chơi về từ bar mà không gọi tài xế riêng.

Tôi vừa giận vừa lo, vội vàng mặc áo khoác gọi xe đến.

nơi, Phương Hạ đang đứng tựa bên xe, phì phèo điếu thuốc lá nữ.

Cô ấy mặc một chiếc váy hở cổ sâu, giày cao gót nhọn hoắt — nhìn thế nào cũng đầy vẻ phong trần.

Tôi nén cơn tức, bước đến giải thích với cảnh sát giao thông.

“Chồng à, em chỉ uống có vài ngụm thôi.”

“Anh nói giúp em với, giữ bằng lái thì hơi quá rồi.”

Cô ấy càng như vậy, tôi càng mệt mỏi.

Cô gái vô tư, dễ thương thuở nào, giờ đã biến mất từ giờ?

Cảnh sát nghiêm nghị.

Tôi cúi đầu nhận lỗi:

“Vâng vâng, cứ xử lý quy ạ.”

Bằng lái tạm giữ 6 tháng, phạt 2 triệu.

Trên đường đi taxi về, Phương Hạ vẫn chịu nhận sai.

“Ai mà biết hôm nay kiểm tra nồng độ cồn?”

“Em đâu có cố ý, anh quát gì dữ vậy?”

Cô ấy quay đầu đi, không buồn để ý tôi đang mệt mỏi, rã rời.

Tôi đầu nghi ngờ.

Nghi ngờ rằng, liệu tôi và Phương Hạ có thật sự đúng đắn?

18

Sau hôm đó, tôi và Phương Hạ chiến tranh lạnh.

Cô ấy ngủ ban ngày, tối đến lại đi bar, hoàn toàn không đoái hoài đến tâm trạng của tôi.

Công việc của tôi vì thế cũng trục trặc liên tục.

Mọi thứ — từ công việc đến sống — đều rối tung khiến tôi nghẹt thở.

“Tôi tưởng khi cậu quyết hôn với chị dâu, cậu đã nghĩ kỹ rồi.”

“Có giờ cậu nghĩ, không Phương Hạ thay đổi, mà là kỳ vọng của cậu đã đổi?”

“Người tình và vợ, vốn dĩ giờ giống nhau.”

Bạn tôi giật lấy rượu trên tôi.

Anh ta nhìn tôi, nói gì đó nhưng lại thôi.

“Tại hồi đó cậu không khuyên tôi?”

“Tôi nói muốn hôn với Hàn Sương, cậu cũng đâu cản.”

Tôi hối hận.

Không thể nói rõ giác của mình, chỉ biết rằng — có gì đó sai.

Bạn tôi vừa nói thì ánh anh ta dừng lại sau lưng tôi.

Tôi quay đầu lại, gặp Hàn Sương đang cười nhè nhẹ.

Đối diện cô ấy là một người đàn mặc vest, hơi lạc lõng giữa nướng bụi bặm.

“Cậu biết người đối diện chị dâu không?”

Bạn hỏi.

Tôi lắc đầu, trong lòng bất giác nổi lên một cơn bực bội.

Liếc nhìn điện thoại — 23:17.

Trước kia giờ này là lúc Hàn Sương đã say giấc từ lâu.

Tôi chợt có linh rằng, suốt thời gian qua, có lẽ tôi từng thực sự hiểu Hàn Sương.

“Thôi đi, hai người cũng hôn rồi.”

“Còn uống không? Không thì về đi, vợ tôi đang giục nãy giờ.”

Bạn tôi thúc nhẹ vào tôi.

Từ lúc ngồi đến giờ, vợ anh ấy đã gọi sáu bảy .

Còn Phương Hạ thì… từng hỏi tôi một .

19

“Cậu cứ về trước đi, tớ ngồi thêm chút nữa.”

Tôi nói vậy, nhưng ánh cứ không kìm mà dõi Hàn Sương.

Người đàn ngồi đối diện cô ấy tôi từng gặp.

Trông có vẻ khá giàu, lại bảnh .

Bạn tôi thở dài, lúc đứng dậy còn dặn:

“Nhìn thôi là rồi, đừng có lại gần gây chuyện.”

Tôi khó hiểu.

Dù gì tôi và Hàn Sương cũng từng sống với nhau sáu bảy năm, lẽ không thể chào một câu ?

Vừa nghĩ xong, tôi đã đứng bật dậy.

Tôi bước đến chỗ Hàn Sương, trong cô ấy thoáng qua nét ngạc nhiên, rồi nhanh lấy lại bình tĩnh.

“Hàn Sương, lâu rồi không gặp.”

“Dạo này em sống tốt chứ?”

Tôi siết nhẹ nắm , cố gắng giữ giọng bình thản.

Hàn Sương gật đầu, lễ phép nhưng xa cách.

Người đàn đối diện nhìn tôi, rồi quay sang hỏi cô ấy:

“Cô Hàn, đây là bạn cô à?”

Cô Hàn.

Ba chữ này khiến ngọn lửa đang nhen nhóm trong tôi chợt tắt ngúm.

Một cách xưng hô khách sáo đến thế, chắc chỉ quen.

Nhưng mà — một người “bạn” thế nào lại có thể khiến Hàn Sương thay đổi thói quen, tối muộn còn ra ngoài đêm?

Không lẽ lại là người giới thiệu hẹn hò?

Nghĩ đến đây, ngọn lửa lại bùng lên.

“Liên quan gì anh?”

“Hàn Sương, em có tiện không, anh muốn nói chuyện riêng với em vài câu.”

Tôi vừa dứt lời, Hàn Sương đã đứng dậy.

Trong lòng tôi khẽ rộn lên một tia hy vọng. Tôi biết mà, Hàn Sương sẽ không từ chối tôi.

Thế nhưng tôi không ngờ, cô ấy liếc tôi lấy một cái, chỉ quay sang người đàn kia:

“Em xong rồi, còn anh thì ?”

Cô ấy bước lướt ngang qua tôi, như người xa lạ.

20

Tôi vội thanh toán rồi chạy , thì Hàn Sương đã lên xe của người đàn kia.

Tôi cuống cuồng gọi taxi bám .

Xe dừng lại trước một bar.

Tôi sững người.

Hàn Sương và người kia sánh vai bước vào trong.

Tôi cũng lập tức lao .

Là một livehouse, ánh đèn mờ ảo, không khí khá dễ chịu.

Khác hẳn mấy bar ồn ào, nhơ nhớp mà Phương Hạ thường lui .

Tôi đảo tìm khắp nơi nhưng không Hàn Sương.

Ngược lại… tôi lại nhìn Phương Hạ.

Cô ấy đang cười e thẹn, đầu tựa lên vai một cậu trai trẻ, hoàn toàn không màng đến thân phận người đã có chồng.

Gió lạnh ngoài trời khiến men rượu càng dễ ngấm.

Tôi sải bước thẳng trước mặt cô ta, gào lên giận dữ:

“Phương Hạ, cô còn biết xấu hổ không đấy?”

“Cô có biết mình đã kết hôn rồi không hả?”

nhiều người quay lại nhìn.

Phương Hạ hốt hoảng rời khỏi người đàn kia, chạy đi.

Tôi túm chặt lấy cô ấy.

Ngọn lửa cắm sừng thiêu rụi hết lý trí trong tôi.

Tôi trừng nhìn Phương Hạ, giác uất nghẹn đến khó tả.

“Tôi cho cô tiền, nuôi cô ở, cô báo đáp tôi thế này à?”

“Phương Hạ, chúng ta hôn đi!”

Chuyện hôn, một khi đã có đầu, còn sợ gì thứ hai?

Nghe đến hai chữ “ hôn”, Phương Hạ lại không vùng vẫy nữa.

Những người ngồi cùng bàn sau khi nhận ánh ra hiệu từ cô ấy liền vội vã rút lui.

Chỉ còn lại tôi, cô ta, và một đám người hóng chuyện đứng xem.

“Còn anh thì ?”

“Nói là tăng ca, lại mò đến bar này?”

“Để tôi đoán nhé — là đến tìm vợ cũ của anh chứ gì?”

21

Tôi không hiểu Phương Hạ đang nói gì.

Trong bar bỗng vang lên một tràng reo hò, sau đó là tiếng vỗ rầm rập.

Ngay cả đám người vừa bu quanh xem tôi và Phương Hạ cãi nhau cũng dần tản ra.

Tôi nhìn ánh của mọi người.

Không ngờ… lại là Hàn Sương.

Cô ấy đã thay bộ đồ jeans và áo khoác đen lúc ở nướng.

Thay vào đó là một chiếc váy lấp lánh, mái tóc dài thẳng duỗi giờ đã uốn thành sóng lớn, ôm cây đàn guitar, ngồi trên ghế cao giữa sân khấu.

“Bài hát cuối cùng tối nay, Chúc ngủ ngon.”

“Gửi tặng tất cả mọi người.”

Đây không đầu tôi nghe Hàn Sương hát.

Nhưng đến bây giờ, tôi nhận ra — giọng cô ấy lại hay đến vậy.

Cô ấy cúi đầu, ngón nhẹ nhàng lướt trên dây đàn.

Hoàn toàn khác hẳn với Hàn Sương trầm lặng, đơn điệu mà tôi từng biết.

Tim tôi đầu đập dồn nhịp nhạc, như không thể kiềm chế.

“Xem ra anh không biết chị vợ cũ đang làm ca sĩ tại đây nhỉ?”

Giọng Phương Hạ phá tan khoảng khắc đẹp đẽ ngắn ngủi đó.

Tôi nhíu mày, gạt cô ta ra, chủ động bước vài bước về phía sân khấu.

Tôi từng Hàn Sương như thế này.

Khoảnh khắc đó, toàn thân cô ấy như đang phát sáng.

Tôi muốn xông lên hỏi cô ấy —

Rốt đâu người thật của em?

Là Hàn Sương — nữ thẩm phán nghiêm túc giữa ban ngày,

Hay là Hàn Sương — cô ca sĩ đầy tự tin và rực rỡ trong đêm tối?

Bài hát kết thúc.

Cô ấy cúi đầu ơn rồi rời khỏi sân khấu.

Tôi vừa bước tìm thì Phương Hạ chặn lại.

Tôi không muốn tranh cãi với cô ta thêm nữa, nhưng cô ta vẫn cứ bám riết không buông.

Khoảnh khắc ấy —

Tôi chỉ nghĩ đến một điều: hôn nhân này, tôi nhất kết thúc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương