Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Việc Tạ Sơ Ngôn bỏ đi khiến không khí trầm xuống đôi chút.
Nhưng rất nhanh, mùi lẩu thơm phức của lớp trưởng đã làm bầu không khí vui vẻ trở lại.
“Lớp trưởng, cậu siêu thật đấy, bao nhiêu năm tay nghề vẫn y như xưa.”
Lớp trưởng cười tít mắt, cầm cốc trà hất cằm về phía tôi:
“Đình Nguyệt, đừng để trong lòng. Lão Tạ ấy mà… để tôi tìm dịp mắng nó một trận! Nó dám không nể mặt ông lớp trưởng này à!”
Nói xong, mấy đứa bạn khác cũng rối rít an ủi.
“Tớ gọi điện cho Tạ Sơ Ngôn lúc trước, bên đấy bận lắm. Nó chịu tới đây là có lòng rồi, nó chắc chắn sẽ giúp cậu thôi.”
“Đúng đấy, mau ăn lẩu đi!”
Thật ra tôi cũng không đến mức buồn lắm.
Ngược lại còn thấy áy náy với Tạ Sơ Ngôn.
Trong lòng tôi luôn nghĩ, tôi và anh vốn không nên dính dáng quá nhiều.
Cũng không tiện vì bệnh tật của mình mà phiền đến anh.
Cả đám ríu rít ăn lẩu.
Giữa chừng lớp trưởng còn mở video call trong nhóm lớp cũ.
Người nhận ít lắm.
Nhưng nhóm chat nhanh chóng rôm rả.
Mọi người tám chuyện trên trời dưới đất.
Chớp mắt, như quay lại thời trước thi đại học—
Cả lũ hào hứng bàn về tương lai, lý tưởng.
Hẹn nhau đi du lịch tốt nghiệp.
Hồi ấy tôi ngồi cùng bàn với Tạ Sơ Ngôn.
Trước kỳ thi một tuần, anh từ phòng giáo viên quay lại, thấy tôi cầm bút màu vẽ loằng ngoằng lên tấm bản đồ.
Anh hỏi:
“Cậu làm gì đấy?”
Tôi giơ tấm bản đồ lên trước mặt anh, vẫy vẫy:
“Này, không nhận ra à? Đây là bản đồ Bắc Kinh!”
Trên đó tôi dùng bút đỏ khoanh hai vòng tròn.
“Đây là trường cậu, còn đây là trường tôi.”
Rồi tôi nối hai điểm đó bằng một đường thẳng.
“Giữa hai điểm, đường thẳng là ngắn nhất. Đây chính là khoảng cách tương lai của chúng ta.”
Tạ Sơ Ngôn không nhịn được bật cười:
“Cậu định thi vào Bắc Kinh à?”
“Ừ, cậu không vui à?”
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, cẩn thận xếp lại bài thi rồi để vào ngăn bàn.
Giọng nhẹ nhàng:
“Vui chứ.”
Kết quả, tôi xui xẻo.
Vài ngày sau đã nhận được kết quả khám sức khỏe.
Giấy xét nghiệm xấu đến mức không nỡ nhìn.
Dòng chữ “bất thường” với mũi tên đỏ chi chít khắp tờ giấy.
Bác sĩ khuyên ba mẹ tôi lập tức đưa tôi lên Bắc Kinh kiểm tra kỹ.
Từ tình hình lúc đó, gần như chắc chắn tôi không thể đi học đại học.
Tôi từng hỏi bóng gió Tạ Sơ Ngôn:
“Này, nếu một ngày tôi mắc bệnh nặng, không đi Bắc Kinh được, cậu sẽ làm gì?”
Tạ Sơ Ngôn dừng bút, cau mày:
“Cậu bị bệnh thật à?”
“Xì! Đừng rủa tôi! Cậu mới bị ấy! Đây là câu hỏi trắc nghiệm trên mạng! Trả lời nghiêm túc vào!”
Tôi chắc là mình có thể đậu trường y tốt nhất, chỉ cần đổi nguyện vọng là được thôi.
Một câu nói làm tôi bực bội.
Tôi huých đống đề toán của mình qua chỗ anh:
“Rồi rồi, làm toán đi đồ ngốc.”
Rõ ràng người thích toán nhất, lại đi học y làm gì.
Chiều ngày thi cuối cùng, tôi bắt đầu chảy máu mũi.
Máu dính cả lên bài thi, không biết có bị coi là giấy bẩn không.
Mà chuyện đó cũng không quan trọng nữa.
Tôi đi thẳng đêm đó, lên đường ra Bắc Kinh.
Đứng trên phố xá phồn hoa của Bắc Kinh, buồn đến muốn khóc.
Cuộc hẹn Bắc Kinh, cuối cùng là tôi đến trước.
Sau đó thì chẩn đoán bệnh, quay về thu dọn hành lý.
Tôi ném cho Tạ Sơ Ngôn một xấp tiền trước mặt bạn cùng lớp.
7
Cho đoạn tình cảm này một cái kết cẩu thả.
Lần thứ hai nhập viện, vẫn là khoa cũ.
Chỉ là bạn cùng phòng đổi hết rồi.
Đứa bé lần trước mới mất đầu tháng, bị đẩy ra khỏi khu bệnh, còn chưa đầy 5 tuổi.
Bạn thân tôi nghe tin thì mắt đỏ hoe, rưng rưng nhìn tôi.
Còn tôi thì bực mình cãi nhau với shop online:
“Nhìn tôi giống cướp ngân hàng lắm hả?”
“Bạn ơi, mình đều là công dân hợp pháp nhé.”
Giây sau, tôi quăng luôn chiếc tất chân lên đầu.
“Tôi đặt mũ mà các người gửi cho tôi tất chân hả???”
Tạ Sơ Ngôn bước vào đúng lúc tôi vừa được hoàn tiền từ Taobao.
Tôi gần như chui tọt vào chăn với tốc độ ánh sáng.
Chừa đúng cái mông lộ ra ngoài.
“Mạnh Đình Nguyệt.”
Giọng Tạ Sơ Ngôn nhàn nhạt.
Tôi ưỡn mông lên, lí nhí nói:
“Mạnh Đình Nguyệt không có ở đây, tôi là bạn thân của cô ấy.”
Bạn thân tôi: “…”
Tạ Sơ Ngôn vẫn kéo chăn ra.
Tóc tôi rối bù như chó đất, ngẩng đầu nhìn anh mà tội phạm đến mức chột dạ.
Anh mặt lạnh, môi mím chặt.
Bên cạnh có nữ bác sĩ cười nói:
“Anh Sơ Ngôn điều chỉnh thuốc cho cô rồi, định nói với cô, ai ngờ vừa vào cửa thì thấy…”
Ý sau thì không nói nhưng ai cũng hiểu.
Cả phòng bệnh cười ầm lên.
Chỉ có Tạ Sơ Ngôn không cười:
“Xem ra giờ cô không nghe được, mai tôi quay lại.”
“Đừng mà, giáo sư Tạ, anh nói đi, tôi nghe mà.”
Tôi vội vàng níu áo anh, đi khám bao năm rồi, tôi quen với kiểu năn nỉ cầu cạnh này lắm rồi.
Ánh mắt Tạ Sơ Ngôn dừng lại ở đầu ngón tay tôi, môi mấp máy, lông mày nhíu chặt.
Khoảnh khắc đó, tôi suýt tưởng anh… muốn khóc.
Chắc tôi bệnh nặng đến lú rồi.
Anh đứng cạnh giường, vô cảm giảng giải gần nửa tiếng.
Nói đâu ra đó, ngắt quãng rõ ràng, để tôi kịp hiểu.
Anh bảo muốn đổi thuốc mới, hiệu quả tốt nhưng tác dụng phụ cũng mạnh.
Tôi dựa vào đầu giường, cười toe toét:
“Ờ tôi biết, thuốc thử lâm sàng mà, cần người tham gia. Tôi không học đại học, cũng chẳng đóng góp gì cho xã hội, thất bại cũng không tiếc.”
“Mạnh Đình Nguyệt, tôi không đem mạng người ra đùa.”
Tạ Sơ Ngôn mím môi chặt, vẻ nghiêm túc lạ lùng khiến tôi thấy yên lòng.
Tác dụng phụ của thuốc mới tới nhanh lắm.
Dùng ban ngày, chiều đã ôm bồn cầu nôn như muốn lòi dạ dày.
Còn kèm theo nóng rát, bực bội.
Nhân lúc bạn thân về nhà nghỉ, tôi tự đẩy xe lăn ra vườn bệnh viện.
Hoàng hôn.
Mặt hồ lặng lẽ nhuộm ánh tà dương.
Gió thổi, sóng nước lăn tăn như ngàn con cá vàng bơi lội.
Tôi hít gió, thỉnh thoảng chui đầu vào túi nylon nôn mửa.
Ngẩng lên, trước mắt bất ngờ xuất hiện một người phụ nữ.
“Cô Mạnh, thật trùng hợp, sao cô lại ở đây?”
Là nữ bác sĩ từng đứng cạnh Tạ Sơ Ngôn hôm đó.
Tôi quên chưa hỏi tên cô ấy.
Nhưng cô rất nhanh đã chìa tay tự giới thiệu:
“Em tên là Nhan An.”
Tôi bắt tay, lắc nhẹ.
Bị chiếc nhẫn kim cương trên tay cô làm lóa mắt.
Tôi nhớ viện trưởng ở đây cũng họ Nhan.
Không lẽ chính là con gái viện trưởng, người sắp cưới với Tạ Sơ Ngôn?
Nhan An đứng cạnh tôi, giọng dịu dàng:
“Chị với A Ngôn quen nhau thế nào?”
Tôi ngẩn ra mất mấy giây mới hiểu “A Ngôn” là Tạ Sơ Ngôn.
Không khí bỗng trở nên lạ lùng.
Chuyện cũ – chuyện mới, vốn vậy.
Tôi khẽ chỉnh lại cái mũ lệch:
“Tụi tôi là bạn học cấp ba.”
“Chỉ là bạn học?”
Tôi im lặng một lúc:
“Ừ, chỉ là bạn học.”
Nhan An khẽ cười:
“Nghe khác hẳn lời tôi được kể đó. Chị là bạn gái cũ của anh ấy mà. Thi xong cấp ba đã ném cho anh ấy xấp tiền, đá người ta luôn.”
Câu đó cô ta nói thẳng thừng chẳng kiêng nể gì.
Có lẽ cô ta đến để thay vị hôn phu của mình xả giận.
Thấy tôi không nói gì, cô ta cúi đầu tiếp tục: “Vì sao? Vì cô bị bệnh à? Cô muốn dùng cách này để đẩy Tạ Sơ Ngôn ra xa sao?”
Tôi vẫn không nói gì.
Gió rít qua vai lạnh buốt.
Tôi nghe thấy Nhan An cười khẩy: “Đúng là ngu ngốc, cũng nhờ cô mà tôi mới đính hôn được với Tạ Sơ Ngôn.”
Tôi bệnh bao nhiêu năm rồi, bệnh đến mức gần như mài hết tính khí.
Nhưng nghe vậy vẫn không nhịn được cãi lại:
“Vậy quỳ xuống cảm ơn tôi đi, rồi chuyển khoản cho tôi năm trăm vạn.”
“Cô—”
Tôi liếc cô ta một cái, khó chịu nói: “Cô muốn nghe gì? Muốn nghe tôi hối hận hả?”
Nhan An không giận mà cười: “Cô không hối hận sao?”
“Ồ, hối hận chứ.”
Nhan An sững lại.
Chỉ thấy tôi cười ngông nghênh nói: “Giờ tôi đi giành Tạ Sơ Ngôn về đây. Tôi sẽ tỏ tình với anh ấy, khóc lóc kêu la nói tôi vẫn còn yêu anh ấy, bắt anh ấy đá cô để cưới tôi.”
Tôi ưỡn ngực ngẩng cao đầu, chờ xem vẻ mặt cô ta méo mó như ăn phải thứ dơ bẩn.
Kết quả cô ta chỉ nhìn ra sau lưng tôi với vẻ mặt kỳ quái, cười nói: “Tạ Sơ Ngôn, nếu bạn gái cũ của anh tỏ tình, anh còn muốn quay lại không?”
Nụ cười trên mặt tôi đông cứng, như vừa rớt vào hố không đáy.
Tôi quay đầu lại, đụng ngay ánh mắt lạnh nhạt của Tạ Sơ Ngôn, mặt tôi nóng bừng như bị tạt cả bình ớt.
Áo blouse trắng của anh bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu cam chói lòa.
Khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì.
“Cô cứ thử xem.”
Tôi gần như không nghĩ kịp: “Thử cái gì?”
“Nói cô vẫn còn yêu tôi.”
Khoảnh khắc đó, ánh hoàng hôn vàng rực phản chiếu lên mặt hồ lấp lánh.
Nuốt trọn bóng dáng của Tạ Sơ Ngôn.
Trong cơn hoa mắt chóng mặt, tôi chỉ nghe tiếng anh vọng lại từ xa.
Giọng nói như xuyên qua mười năm.
Anh nói:
“Cô cứ thử đi.”
“Nói cô vẫn còn yêu tôi.”
“Xem tôi có quay lại với cô không.”
Tiếng ong ong lấp đầy đầu tôi.
Tỉnh táo lại thì đã thấy bóng Nhan An rời đi nhẹ nhàng.
Còn Tạ Sơ Ngôn thì đang từ từ đi về phía tôi.
Tôi ngồi trên xe lăn, hai chân nặng như chì, để mặc anh đẩy xe đi.
Rất khó diễn tả cảm giác lúc này.
Ngại ngùng, tự ti, nhục nhã, hối hận.
Từng lớp cảm xúc chồng lên nhau, nghẹn cứng trong cổ họng.
Tạ Sơ Ngôn đẩy tôi đi dọc ven hồ.
Gió thổi tới mang theo giọng nói nhàn nhạt của anh: “Không định nói gì à?”
Tôi cúi đầu bứt móng tay: “Nói gì?”
“Lúc nãy cô nói toàn bịa sao?”
Tôi rũ đầu, ủ rũ không nói.