Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hóa ra, hơn hai mươi năm , Phương Kiến Nghiệp bàn chuyện hôn nhân tôi, lúc đó ông ta lại mắt gái của lãnh đạo, vì thế vừa yêu tôi vừa tìm tiếp cận Lý Bình.
Ông ta lo lắng không thể tiến triển Lý Bình, nên vẫn lừa tôi rằng sẽ cưới bà.
khi Phương Kiến Nghiệp cưới được Lý Bình, tôi mang thai bảy tháng.
Phương Kiến Nghiệp dùng một vạn tệ giải quyết riêng tư, bảo bà đi phá thai.
tôi dĩ nhiên không đồng ý, bà khác Phương Kiến Nghiệp, bà đứa , dù có phải chịu đựng nhiều lời đàm tiếu và dị nghị.
, , ông trời thật bất công.
bị tổn thương, không có kết cục tốt; kẻ tham lam vô đức lại thuận buồm xuôi gió.
Khi Phương Kiến Nghiệp thăng tiến thuận lợi, tôi khó và qua đời trong phòng phẫu thuật.
Bà ngoại Phương Kiến Nghiệp tiễn biệt tôi lần cuối, ông ta lại đang bận tiếp khách ở nhà bố vợ, không có thời qua.
hôm nay tôi mới hiểu, tại bà ngoại không phép tôi đi tìm Phương Kiến Nghiệp, và tại bà lại “bà suốt đời , chỉ có ông ta nợ , không có chuyện nợ ông ta.”
Vì bà sớm nhìn thấu, loại như Phương Kiến Nghiệp không có lương tâm, lợi ích là quy tắc tồn vĩnh cửu của ông ta.
tôi, luôn được bảo vệ quá tốt, mức quên mất rằng trên thế giới , thực ra cũng có những kẻ ti tiện.
tại chứ? Tại ông ta có thể sống tốt như vậy?
Tôi siết chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Khoảnh khắc , tôi thực sự cùng Phương Kiến Nghiệp quyết một trận sống chết.
3
Tôi mở Weibo, tìm trang cá nhân của Phương Nhược Nhã, xem kỹ.
Vẫn là thời êm đềm, vẫn là mọi sự vui vẻ.
Không lâu , cô ta đăng một trạng thái, viết rằng: “Ba là nhất, lén lút mua tôi túi mà tôi thích nhất!”
đăng chính là bà ngoại tôi qua đời.
Khi tôi đang đau khổ chờ đợi hồi âm từ Phương Kiến Nghiệp, ông ta nghĩ sẵn từ chối lời thỉnh cầu của tôi về bệnh viện số 1, lại dùng kế hoãn binh kéo dài thời , rảnh rỗi đi mua một túi gái.
Tôi không nhịn được siết chặt tay, lòng đầy ác ý gần như nuốt chửng tôi.
Tôi nén giận, lần lượt lật xem Weibo, từ đầu cuối.
Có một Weibo thu hút sự chú ý của tôi – nhật của Phương Kiến Nghiệp.
Bức ảnh chụp cả gia đình, trong phòng riêng, Phương Kiến Nghiệp ngồi ở trí chủ tọa, giữa bàn xoay là một bánh nhật lớn, nến lung linh, ông ta đang ước nguyện.
Tôi lưu lại bức ảnh , đặc biệt khoanh tròn một chỗ.
Tôi nghĩ, tôi có lẽ có trả thù.
Tôi gọi điện khách hàng, khách hàng họ , đây tìm tôi chụp ảnh nghệ thuật gia đình.
gái nhỏ của bà ấy học chụp ảnh tôi một thời , tôi tạo dựng mối quan hệ, lúc đó không thu tiền, tặng thêm cô bé một MV.
Bây giờ, là lúc phát huy tác dụng rồi.
“Alo, , cháu là Tiểu Chu đây, lần chồng làm việc ở đơn nào nhỉ?”
Chồng làm cùng đơn Phương Kiến Nghiệp, ấy tôi rằng, lãnh đạo chính thức của đơn được thăng chức lên cục đây nửa tháng, lại một trí trống, mấy phó chức đều chen chân lên.
ấy lại thở dài: “Dù thì ông nhà chúng ta chắc không có cơ hội đâu. Một phó giám đốc khác có bố vợ mới về hưu từ thành ủy, giờ là đứng đầu thành phố, xưa chính ông ấy đề bạt lên.”
Tôi cười, hỏi: “Dù quyền lực lớn đâu, việc đề bạt tiên phải hợp quy và hợp pháp chứ?”
: “Dĩ nhiên là như vậy rồi, vấn đề là, tuổi tác, kinh nghiệm của ta đều có, trong nhiệm kỳ lại không phạm lỗi gì, cô lấy gì bắt lỗi đây?”
Tôi thầm nghĩ điều đó chưa chắc.
Vài , tôi lật xem toàn bộ Weibo của Phương Nhược Nhã, phát hiện một chuyện rất lạ.
bánh nhật năm nay của Phương Kiến Nghiệp cắm nến ghi “44”.