Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc mật với trai, anh ta thích tháo mắt kính tôi xuống, nói yêu đôi mắt đào hoa khẽ híp lại của tôi.
Mãi khi tôi nghe thấy anh ta khoe tôi với khác:
“Nó nhìn không rõ, không kịp cản trò của tao, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.”
“Chậc, chơi buổi không chán tí nào.”
Có hỏi rốt cục sao anh ta tán đổ được tôi?
Lục Trần cười thần bí:
“ đứa con gái giữ mình đều giống nhau, sẽ chỉ hiến cho thằng nào thật muốn cưới nó.”
“Tao đứt một căn nhà cũ nát, chỉ mình Tần Vô đứng .”
“Nó cảm động thôi rồi, tưởng là tao đổ hết tiền của cho nó, sao mà từ chối tao nổi?”
1
Vì tích tiền kết hôn, tôi thêm ở công ty chuyên tổ chức lễ cưới của .
Hôm đấy, tôi khách sạn gặp khách cực kỳ quý.
Lúc ngồi chờ ở sảnh chính, tôi nghe thấy một giọng đàn ông ngả ngớn hỏi:
“Đại thiếu gia Lục Trần, vẫn còn chưa kết thúc “Dự án hỗ trợ nghèo bé Lọ Lem” kia đi à?”
“Mày với nhà Trần xác định liên hôn rồi, sắp kết hôn rồi đấy.”
Tôi vô thức nghiêng đầu sang.
Lục Trần, của phú nhị đại này giống với trai tôi.
Mỗi tội trai tôi chỉ là nhân viên bán hàng ở công ty thiết bị y tế.
Ai ngờ một giây , một giọng nói quen thuộc truyền :
“Gấp cái gì? Còn một tháng cơ mà.”
“Tao vẫn hơi tiếc Tần Vô .”
Ngay nháy mắt đó, có thùng nước đá dội thẳng vào đầu, tôi rơi vào hầm băng.
Tần Vô , chính là tôi.
cẻm ơn các tình iu đọc truyện, iu tui iu truyện hãy bình luận đôi câu và ấn dõi nhà tui đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Đối phương xì khẽ một tiếng:
“Thật rồi đấy à?”
Lục Trần hờ hững nhấp một ngụm rượu:
“Cũng không mức , hợp da thịt nhau thôi.”
“Với lại…”
Lục Trần hạ giọng:
“Nó cận mà, không nhìn rõ… Không cản được trò của tao, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.”
“Chậc, chơi buổi không chán tí nào.”
Đối phương cười phá lên:
“Con nhóc đấy hồi trước được thằng nhóc nhà Phó gióng trống khua chiêng đuổi, còn tặng Maserati lẫn Hermes mà vẫn không đổ.”
“Nghe nói cực kỳ ngoan, thằng nhãi mày tán đổ kiểu gì được ?”
Lục Trần cười thần bí:
“ đứa con gái giữ mình đều giống nhau, sẽ chỉ hiến cho thằng nào thật muốn cưới nó.”
“Tao đứt một căn nhà cũ nát, chỉ mình Tần Vô đứng .”
“Nó cảm động thôi rồi, tưởng là tao đổ hết tiền của cho nó, sao mà từ chối tao nổi?”
“Giống cưỡi lừa ấy.. Mày phải có một củ cà rốt treo đằng trước.”
“Tặng xe tặng túi không thể chứng minh được mình muốn cưới nó, nhưng cái tiền nhà kia, chính là củ cà rốt.”
Dứt lời, Lục Trần mất kiên nhẫn, quay sang hỏi quản gia đứng cạnh, sao tiểu thư nhà Thẩm vẫn chưa tới, không phải nói muốn gặp tổ chức lễ cưới sao?
Tôi lập tức ngẩn , khách tôi tiếp đón ngày hôm nay hình cũng Thẩm.
Ngay giây , Lục Trần cầm áo gió lên, vắt lên vai:
“Tôi bề bộn nhiều việc, đi trước đây, ông báo Thẩm tự xử lý, mọi chuyện tùy ấy quyết.”
nói, phân phó tài xế:
“ tiệm bánh ngọt đang nổi bên Thành Nam đi.”
bè đi anh ta trêu chọc:
[ – .]
“Không có thời gian bàn chuyện hôn lễ với vị hôn thê, lại có thời gian đi đường vòng bánh ngọt rẻ tiền cho bé Lọ Lem à.”
Lục Trần đạp một cái:
“Cút đi.”
nói có chút tiếc nuối:
“Thật nếu không phải nó cận thị, tao không muốn con mình dính phải gen cận thị.”
“Dù bố mẹ tao không đồng ý tao cũng vui tranh đấu một cho nó.”
“Tiếc thật…”
2
Tôi kinh ngạc ngồi yên tại chỗ.
Hồi tưởng lại sáng nay lúc ngủ dậy, Lục Trần hôn lên trán tôi.
Lúc đó, tôi đỏ mặt đẩy anh ta :
“Tối qua anh thế… Em không thích đâu.”
Lục Trần chải tóc giúp tôi:
“ anh không nữa.”
“ trước anh cũng nói !”
Lục Trần cũng không giận, còn có chút vui vẻ:
“ sao bây giờ? Anh chiều cách Vô thích một nhé?”
Tôi xấu hổ nỗi cổ cũng đỏ ửng:
“Anh im đi! Không phải anh còn phải tăng ca sao, còn chưa đi đi?”
Lục Trần giả vờ nhìn đồng hồ đeo tay một cái:
“Ừm, thật sự phải đi rồi, nếu không tháng này không được nhận thưởng chuyên cần mất.”
“Anh còn muốn tích tiền đổi nhà to cho Vô , đổi sang loại nhà thông Nam Bắc, có cửa sổ sát đất ấy.”
Tôi nói với anh ta thứ một trăm, tôi vô thích căn nhà hiện tại, mặc dù nhà hơi cũ, nhưng vô ấm áp.
“Thật anh không cần mỗi mình em đứng đâu, dù sao cũng là tiền anh mà.”
“Nếu chú dì biết, nhất định cũng sẽ không vui.”
Lục Trần ăn mặc chỉnh tề, “hôn tạm biệt trước khi ngoài” với tôi:
“Sao lại không cần thế?”
“Nhỡ đâu này anh không còn bên cạnh em, ít còn có thể lại cho em một nơi ẩn náu.”
Tôi trách anh ta nói xui.
Lại không ngờ lời anh ta nói là sự thật.
Hoàng tử cuối phải trở về cung cưới công chúa.
bé Lọ Lem vẫn còn đang ngốc nghếch đi thêm tích tiền, muốn được một căn nhà tử tế.
3
Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng cắt đứt hồi ức của tôi:
“Xin lỗi, tôi muộn.”
“Tôi là Thẩm .”
gái đứng trước mặt mặc âu phục trắng, tóc mềm mại buông xõa lưng, mặt mày nhu hòa, trên mặt mang vài phần áy náy.
Thẩm lấy một lọ nước hoa được đóng gói tinh xảo từ trong túi cho tôi:
“Món quà nhỏ, cảm ơn vui chờ tôi.”
Tôi nhìn thoáng qua nước hoa, là loại xa xỉ, 30ml phải hơn ba ngàn tệ.
Tôi đang định từ chối, Thẩm khéo bước vào:
“ Lục kia đi từ lâu rồi, chỉ vứt lại ba trăm vạn cọc cho bên tổ chức hôn lễ, hoàng tráng tí cũng được đấy.”
“Còn bảo cậu cứ tự ý thích của mình.”
“Ngay thời gian gặp bên tổ chức với cậu cũng không có, sao mà yêu cậu được?”
Thẩm nhét nước hoa vào tay tôi, nói lại:
“Gì mà yêu hay không yêu, liên hôn thôi.”
“Tớ không tính toán chuyện trước khi kết hôn, khi cưới anh ta hồi tâm là được.”
“Lùi một vạn bước rồi, cho dù cưới xong anh ta ngoại tình, tớ cũng chỉ có khui rượu vang ăn mừng thôi.”