Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
khi tôi qua đời.
Con gái sáu tuổi bị chồng cũ đuổi ra khỏi nhà.
lặn lội đi tìm Tô Dục Xuyên — người mà tôi đã “cắt đứt không lời từ biệt” bảy trước.
cổ , vẫn đeo tấm ảnh chụp chung của tôi và anh.
1
Hy Hy liếm môi, cúi rạp người xuống bên vũng nước.
Tôi không thể kéo con ra, sốt ruột vòng quanh trước mặt .
Một giọng phụ nữ vang :
“Trời ơi, đứa nhỏ đang uống nước bẩn!”
Tôi quay lại, sững người.
Tô Dục Xuyên và Phàn Gia đang đứng cao xuống Hy Hy.
Hy Hy mặt mũi lấm lem, quần áo rách nát.
hai người họ thì ăn mặc sang trọng, đến sợi tóc cũng không rối.
Ánh mắt Hy Hy sáng , lảo đảo chạy về phía họ, nhưng lại ngã nhào dưới chân Phàn Gia .
“A!” Chiếc giày cao gót đính đầy đá quý đá văng Hy Hy ra, “Bẩn chết đi !”
Ánh mắt lạnh băng của Tô Dục Xuyên lướt qua, ta lập tức nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Hy Hy mím môi, cố nén nước mắt, giơ chiếc đồng hồ quả quýt cổ .
Sắc mặt Tô Dục Xuyên lập tức đông cứng.
Bên đồng hồ tấm ảnh chụp tôi và anh từ bảy trước.
Hôm đó sinh nhật cuối cùng mà anh tổ chức cho tôi.
Tiền của hai đứa đủ mua một cái bánh kem nhỏ bằng bàn .
Tô Dục Xuyên lại không ăn, xoa đầu tôi: “Anh không thích ăn bánh.”
Tôi xúc một thìa đút vào miệng anh: “Ăn cùng anh mới ngọt.”
Hôm ấy, căn phòng trọ chưa đầy mét vuông, chúng tôi đã dốc hết tình cảm dành cho nhau.
Cuối cùng anh ôm chặt tôi, giọng nghẹn ngào: “Chiêu Chiêu, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn.”
hai gương mặt hạnh phúc bức ảnh, nét mặt Tô Dục Xuyên dần vặn vẹo.
“Bảo sao vừa đã khó chịu, thì ra con của người khiến anh căm hận nhất.”
Lồng ngực bị đâm trúng bởi ngàn mũi tên, tôi đau đến mức phải khom người lại.
Hóa ra, anh hận tôi đến mức ấy.
Chẳng trách khi tôi hấp hối cầu cứu, anh cũng không thèm hồi .
Hy Hy cau mày, giơ làm thủ ngữ: 【 dối, yêu nhất, cũng yêu cháu nhất.】
Tô Dục Xuyên cười lạnh: “Lại một đứa câm điếc, đúng báo ứng.”
Chiếc xe vừa đến, anh không hề do dự, lập tức xe rời đi.
Hy Hy cố chạy theo vài bước, rồi ngã sấp xuống đất.
Lần , con không kìm nữa, nằm cuộn lại nền đất, khóc không thành tiếng.
Tôi không cam lòng, lại cố nhào đến ôm lấy , nhưng vẫn chạm vào không khí.
Không bao lâu , một đôi giày da xuất hiện tầm .
Tô Dục Xuyên mặt lạnh tanh nhấc con : “ cháu đâu? Không chăm cháu à?”
Hy Hy lại làm thủ ngữ: 【 , nếu không chỗ nào để đi thì đến tìm .】
Anh cau mày: “ không hiểu cháu đang ra hiệu cái gì… Thôi rồi, đi .”
Ngày chia , anh từng xóa sạch mọi liên lạc tôi ngay trước mặt.
Vậy mà bây giờ, lại bấm đúng dãy số ấy, không sai một chữ.
Đầu dây bên kia vang tiếng thông báo tài khoản đã bị khóa do hết tiền.
Tô Dục Xuyên bực bội ném điện thoại: “Ngay cả con cũng không chăm lo nổi, đúng vô trách nhiệm.”
Chưa đến nơi, Hy Hy đã ngất đi.
Bác sĩ đến khám.
Nghe Hy Hy đã bốn ngày chưa ăn, lại người có đầy sẹo cũ, Tô Dục Xuyên nhíu chặt mày.
Bác sĩ hỏi: “Không phải con riêng của anh đấy chứ? Gia đang đợi kết hôn anh mà.”
Tô Dục Xuyên cười nhạt: “Đó con gái của Chiêu Chiêu, ta không xứng sinh con cho tôi.”
khi bác sĩ rời đi, anh chằm chằm tấm ảnh đồng hồ quả quýt, đốt ngón siết chặt đến trắng bệch.
“Ngay cả con cũng mặc kệ, Chiêu Chiêu, em vẫn luôn ích kỷ thế.”
Không anh đã bao lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, thể đang chán ghét chính bản thân mình.
Một tiếng , trợ lý bước vào báo cáo:
“Không liên lạc bố và chồng của , tôi cho người đến nơi cư trú nhưng cũng không ai.”
“ nay hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu vết gì, thể đã biến mất khỏi thế gian.”
Sắc mặt Tô Dục Xuyên khẽ thay đổi.
Đúng lúc , Phàn Gia nhắn tin tới:
【Em vừa Chiêu Chiêu, ta đang khoác một gã trai trẻ đi dạo phố, bảo sao chẳng thèm quan tâm con mình.】
2
Tô Dục Xuyên đặt mạnh điện thoại xuống, giọng mỉa mai:
“Biến mất gì chứ, người phụ nữ đó đang tung tăng gã trai lạ khắp nơi kìa.”
“Người đã chuyển tiền cho tôi, điều tra ra chưa?”
Trợ lý gật đầu: “Chúng tôi đã lần ra chút manh mối, đang tiếp tục điều tra sâu hơn.”
Tôi siết chặt các ngón .
Số tiền đó tôi chuyển rất kín đáo.
Nhưng không hiểu ai đã gửi email nặc danh cho Ôn Thiện, tiết lộ mọi chuyện cho hắn.
Hắn đánh tôi đến phải nhập ICU, cắt đi một quả thận.
Nếu Tô Dục Xuyên chuyện … liệu có bớt căm ghét tôi một chút nào không?
Đến ngày thứ , Hy Hy mới có thể ăn uống bình thường trở lại.
Bà vú Dì Tưởng gắp đồ ăn cho con , bỗng mỉm cười :
“A Xuyên, đứa nhỏ giống cậu ghê, cũng chẳng thích ăn cà rốt… kỹ thì có nét giống thật đấy.”
Tô Dục Xuyên làm ngơ câu , trầm giọng bảo: “Không kén ăn.”