Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Người ta nói rồi, quần áo trên giường không thể tự cởi, đàn ông Lương Khê này cũng không thể để tôi tự theo đuổi trước!”

Nhan Khả bật cười:

“Cái logic gì vậy trời?”

Tôi cũng cười:

“Thì… đơn giản là sĩ diện thôi.”

Rõ ràng trước khi cưới, hai trắng đen rành mạch ghi rõ “không bàn tình cảm, bàn tiền”.

Vậy mà mới ba tháng, tôi đã dày chạy theo người ta thì sau này còn mũi gì nữa?

Nên nhất định phải là Chu Tự theo đuổi tôi trước!

Nhan Khả nâng rượu, nhướn mày:

“Hay là… say thử xem?”

Tôi lập hiểu , gật đầu cái rụp:

!”

Tôi chống cằm, nhìn Nhan Khả điện Chu Tự, nói tôi uống say rồi, đang làm loạn ở quán rượu Tụ Dạ, bảo anh nhanh đến đón.

Đầu kia đáp gọn một tiếng:

“Ừ.”

Chờ lúc anh đến, tôi bắt đầu lo:

“Liệu có khi nào anh ấy tài xế tới đón không?”

Nhan Khả nhún vai:

“Nếu vậy thì đàn ông kiểu đó, bỏ cũng tiếc.”

Nghe hợp lý, tôi gật đầu lia lịa.

Đợi lúc anh đến, tôi tranh thủ dặm lại chút son, thêm tí má hồng. Gương ửng đỏ, mắt hơi long lanh, nhìn khác gì say thật.

Chuông điện thoại reo báo anh tới. Tôi lập “ngủ gục” bàn.

khe mắt híp híp, tôi thấy Chu Tự xuất hiện ở cửa.

Có vẻ anh tắm xong, tóc còn hơi ướt.

Không phải vest chỉnh tề, mà là đồ ở nhà đơn giản thoải mái, chân còn đi dép lê.

Anh cầm điện thoại, sải bước đi thẳng tới.

Tôi mơ màng vờ say, Chu Tự trực tiếp ôm tôi vào lòng, hỏi Nhan Khả:

“Sao cô ấy uống say thế này?”

“Chắc có tâm sự.” Nhan Khả đáp với giọng nghiêm túc đến mức tôi suýt cười bật ra, may mà kìm lại kịp.

Tôi vội vòng ôm cổ anh, thở nhẹ một hơi gáy anh.

Cánh anh đang vòng ở eo tôi lập siết chặt hơn.

Nơi bị hơi thở tôi phả qua, da anh nổi lên một tầng da gà.

Tôi nghe anh hắng giọng, hỏi Nhan Khả:

“Cô có cần tôi đưa về không?”

Nhan Khả lắc đầu:

“Không cần, bạn trai tôi lát nữa tới.”

“Vậy chờ anh ta tới rồi chúng tôi đi.” Chu Tự nói.

bao lâu, bạn trai Nhan Khả đến.

Chu Tự xin quán rượu một chiếc chăn, quấn ngang eo tôi, cúi , bế tôi kiểu công chúa ra .

Tôi vùi đầu vào cổ anh, tranh thủ “diễn sâu”:

“Thả còn uống mà~”

Anh khựng một chút, cả người như cứng đờ, rồi nghiêm giọng:

“Không !”

Giọng anh rất lạnh.

Tôi hơi giận.

Cái gì vậy trời? Tôi còn làm nũng rồi mà, anh lại còn lạnh nhạt thế này. Chứng tỏ anh thật sự không tôi rồi!

Tôi vùng vằng , anh không , cứ bế thẳng ra .

Đến cửa, thành ra bế gần như kéo.

Có lẽ anh cũng bực, thình lình đè tôi sát vào tường.

Một anh siết eo tôi, hơi thở gấp gáp, mắt nhìn tôi chằm chằm, nóng rực.

Tôi tránh ánh mắt anh, quay đầu đi.

Anh nâng cằm tôi, ép quay về đối diện , gằn từng chữ:

, nay, về, sau, cấm, uống, rượu, ở, !”

Tôi không đáp, nhìn anh.

Ánh mắt tôi lướt qua đôi mày sắc nét, sống mũi cao thẳng, rồi dừng lại ở đôi môi đỏ mọng trông cực kỳ… .

Sao môi anh lại đỏ thế nhỉ?

Cổ họng anh trượt lên , ánh mắt cũng dần trở nên nguy hiểm.

Chớp mắt, tôi hiểu ra – Người đàn ông này… vẫn “ổn” đấy chứ.

4

Sau đêm ở quán bar, tôi và Chu Tự vẫn chưa có tiến triển gì.

Nhưng tôi thì tự tin lắm.

Dù sao, trán người đàn ông này giờ như viết rõ ba chữ “có thể cưa” vậy.

là, chưa kịp cưa Chu Tự, thì lại có người khác “cưa” tôi trước.

Trong văn phòng tổng giám đốc có hai trợ lý nam thân cận anh, thường là người theo anh đi công tác.

Một đã kết , một thì chưa.

Không hiểu sao, cái người chưa kết kia lại để tôi.

Tôi chắc chắn làm gì hết, thậm chí còn chưa nói với anh ta quá hai câu.

Thế mà dạo gần đây, anh ta liên tục tìm cớ bắt , còn tặng vài món quà nhỏ tinh xảo, mỗi lần nhìn vào mắt tôi thì đỏ bừng.

Đúng là “hữu tâm trồng hoa hoa nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh”!

Tôi không dính vào rắc rối, hôm sau lập đeo nhẫn cưới đi làm, âm thầm mọi người biết đã có chồng.

Trong những ngày bận rộn ấy, chúng tôi cùng nhau mừng thọ 80 tuổi ông nội Chu Tự.

Tiệc thọ tổ chức ở sảnh chính nhà cũ họ Chu.

Tôi và Chu Tự đến sớm, khoác nhau diễn trọn vai vợ chồng son ân ái, vui vẻ tiếp đón khách khứa đến chúc thọ.

Uống vài vòng, Chu Tự cúi thì thầm tai tôi:

“Ổn chứ?”

Thật ra cũng ổn, nhưng tôi nũng nịu, liền rầu rĩ:

“Có hơi… mệt một chút.”

nghỉ chút đi.”

Anh nhận nước (bề giống rượu) trong tôi, cười nhạt:

“Đủ rồi, anh lo .”

Tôi nhìn anh:

“Người vợ đủ chuẩn không thể bỏ đi giữa chừng đâu nhé.”

Anh bật cười:

“Hôm nay là vợ xuất sắc.”

Xem như anh biết điều, tôi mới hài lòng lui ra, tìm phòng nghỉ, ngồi trên sofa xoa đôi chân đau nhức.

Giày cao gót 12cm đúng là tra tấn con người.

Chợp mắt một lát, tôi lại trang điểm lại, rồi đi ra .

bước ra thì đụng phải người bạn thuở nhỏ – Thiếu Vũ.

Tôi vờ không thấy, đi lướt qua.

Anh ta bước nhanh đuổi theo, cười lòng:

“Sao? Mấy năm không gặp là quên luôn à? Làm bộ không thấy tôi phải không?”

Tôi khoanh nhìn anh:

“Chúng ta thân lắm sao?”

Anh ta cười:

“Hồi nhỏ chơi với nhau suốt, không thân à?”

“Thế tôi cưới mà anh không đến? Bạn thân kiểu gì đấy?”

Anh ta gãi đầu:

“Hồi đó tôi ở nước , thật sự có việc mà, tiểu tổ tông, tôi xin lỗi chưa? Cô nói xem phải làm gì cô mới hết giận?”

“Hừ.” Tôi hừ nhẹ.

Đúng là giận, nhưng không đến mức không tha.

Thấy anh thành khẩn thế, tôi cố tình giận thêm ra dáng.

Nói vài câu, khoảng cách tan biến.

Anh ta đi tôi, đi nói:

“Chu Tự cưới cô, chắc đắc lắm nhỉ?”

gì?”

người , không đắc thì là gì?”

“Hả?”

Anh ta sững vài giây:

“…Cô không biết à?”

Sắc anh ta như thể lỡ mồm, hoảng hốt.

Tôi lập hiểu ra:

anh là, Chu Tự vẫn luôn tôi?”

“Không! Tôi không nói gì hết!” Anh ta lập che miệng.

Tôi nhướng mày, vờ dữ:

“Hửm?”

Vài giây sau, anh ta chịu thua:

“Đúng thế! Nhưng cô đừng nói là tôi kể nhé!”

Nghe anh ta kể, tôi biết một phiên bản hoàn toàn mới.

Hóa ra, Chu Tự đã tôi lâu.

Đến cả cuộc nhân liên minh này… cũng là anh chủ động thúc đẩy.

Tên đàn ông này!

Bảo sao mỗi lần tắm xong anh ta cứ mặc áo hờ hững, lấp ló cơ bụng thì ra là cố để tôi nhìn!

Anh ta đầu đến cuối đều đang “thả thính” tôi!

Còn tôi thì ngu ngốc mắc câu, anh, rồi ngày đêm nghĩ cách cưa anh…Đúng là tự lao vào bẫy!

Tôi hít sâu, ép bình tĩnh lại, rồi quay về sảnh tiệc.

Trong sảnh, rượu vang và tiếng cười náo nhiệt.

Chu Tự đang đứng cạnh ông nội, quay lưng về phía tôi, nâng rượu nói với khách.

Tấm lưng cao thẳng, dáng vẻ đẹp trai đến mức khiến người ta nghiến răng.

Tôi cất giọng ngọt ngào:

“Ông xã~~~”

Vai anh rõ ràng run lên, đến rượu trong cũng sóng sánh trào ra.

Tôi cố nhịn cười, nhanh bước đến gần, nghiến răng thầm nghĩ:

Không phải anh thả thính tôi trước sao?

Vậy thì giờ, xem ai mới là người “bắt” ai!

5

Suốt mấy tháng kết , tôi chưa từng Chu Tự là “chồng”, đa phần trực tiếp tên, còn lại thì… bỏ luôn xưng hô.

Vậy mà lần đầu tiên tôi “chồng”, trông như dội bom vào tim anh ta vậy.

Cả nửa ngày anh chưa hoàn hồn.

Miệng vẫn cười chào khách, cụng cũng chuẩn bài, nhưng nét thì cứng đờ, toàn dựa vào bản năng mà gật đầu đáp lễ.

Thỉnh thoảng lại quay sang… lén nhìn tôi.

Tôi giấu đi nụ cười gian, nghiêng đầu nháy mắt với anh.

Anh vội vã né đi, ánh mắt luống cuống như sắp phát điên.

Đáng yêu chết mất! Tôi nghĩ thầm.

Đợi khách rời đi, anh lập kéo tôi vào góc khuất, hạ giọng chất vấn:

“… rồi, làm gì thế?”

“Tỏ vẻ ân ái thôi mà.” Tôi vờ vô tội.

“Ông nội thấy vợ chồng son tình cảm, không phải sẽ vui hơn sao?” Tôi ngước nhìn anh. “Hay là… anh không ?”

Anh hắng giọng:

“Anh … chưa chuẩn bị tinh thần.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương