Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi lắc đầu: “Cũng tốt… cũng không tốt.”
Anh ấy cười ngẩng đầu lên: “Ừm? Không tốt mà em muốn gả cho anh sao?”
Tôi anh ấy đến đỏ mặt.
“Em đã hứa , anh ấy cũng đã hứa mình rồi.”
Anh ấy dường như thở dài một tiếng: “Nhị Nữu, em có biết thế nào là thích không?”
Tôi suy nghĩ rất lâu, rất bối rối: “Anh giúp em đánh đuổi đứa trẻ hư, cho nên, em thích anh , đúng không?”
Anh ấy lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ đầu tôi: “Anh nói điều em gì.”
Rồi lại như tự giễu: “Thích hay không thích có gì quan trọng, lòng người khó đoán, nắm trong tay mới là thật.”
Không biết vì sao, như luôn khiến người cảm rất đau lòng.
Vì thế, mỗi ngày tôi càng chăm chỉ đến nhà họ .
Anh ấy không thích ra ngoài, tôi liền lừa anh ấy rằng có người nạt tôi, thường thì lúc anh ấy sẽ cùng tôi, khi phát hiện lừa, anh ấy cũng chỉ phạt tôi một ngày không được tìm anh ấy mà thôi.
Tôi nhặt rất nhiều viên đá , lát đường cửa nhà Dì bằng phẳng và thẳng tắp, còn trồng nhiều loại hoa chỉ có ở trên núi bên vệ đường.
rất thích bông hoa , tôi luôn anh ấy hái rất nhiều về, đặt cửa sổ mình, mỗi khi như , tôi đều cảm rất tự hào.
Anh ấy thích ăn cá, tôi liền mỗi tối cá béo nhất, ít xương nhất mang đến cho anh ấy.
Sau khi xong việc đồng áng, tôi đều nán lại trong phòng anh ấy một lúc.
Tôi thích nghe anh ấy chuyện.
truyền thuyết lạ lùng, bay bổng mà tôi chưa từng nghe.
Tôi cũng thích chuyện mình cho anh ấy nghe, bất anh ấy có đang lắng nghe hay không.
Anh ấy luôn có rất nhiều việc phải , điện thoại hết cuộc đến cuộc khác, khi việc, anh ấy giống như biến thành một người khác .
Nhưng phần lớn thời gian, đối xử rất tốt tôi.
Thoáng cái hai tháng trôi qua.
Tôi ngày nào cũng đến nhà Dì , mỗi lần đến đều mang theo vài món quà nhỏ.
nói rằng, khi thích một người, phải gieo một đóa hoa trong lòng họ.
Hôm nay, tôi mang theo một thỏ nhỏ bằng cỏ đan.
đang nghịch máy tính anh ấy.
Tôi nhẹ nhàng đặt thỏ mặt anh ấy, sau đó đầu về gì tôi đã gặp hôm nay.
đến chuyện bà dưới núi đã lấy số nấm tôi hái được…
nhíu mày, tiếp lời.
“Ngày nào bà ấy cũng đợi ở dưới núi để xin nấm em sao?”
Tôi gật đầu: “Bà ấy còn khen nấm em hái to tươi nữa chứ.”
Anh ấy khẽ “hừ” một tiếng: “Còn nói mình không ngốc, em đã thành lao động miễn phí cho người khác rồi.”
“Không phải.” Tôi lắc đầu, cười nói, “Bà ấy già rồi, không leo núi nổi nữa, em khỏe mạnh thì em hái, mấy thứ đó là trời ban cho mọi người mà.”
Anh ấy thở dài: “Ngồi xa ra một chút, đừng có truyền cái ngốc nghếch sang anh.”
Tôi ngoan ngoãn dịch sang một bên, anh ấy ngẩn ngơ.
anh ấy gặp, tôi liền cười anh ấy: “Anh trai thật đấy.”
Anh ấy dường như đã quen rồi.
“Em nói ai cũng à?”
Tôi lắc đầu: “Không phải, anh là nhất.”
Sợ anh ấy không tin, tôi cúi xuống lôi từ dưới chân bàn ra một cái hộp sắt.
Tam Tử lúc nào cũng không mang theo gì cả.
Tôi mở nắp hộp, đặt mấy tấm ảnh lên bàn.
“Đây là Tam Tử đen nhẻm, , đây là em.”
Ban đầu anh ấy không , cho đến khi tôi chọc vào đầu anh ấy.
Anh ấy mới bực bội một cái.
Lông mày nhướng lên.
“Lúc đó em… trông cũng khá đáng yêu.”
Tôi gật đầu mạnh: “Tam Tử cũng nói .”
Anh ấy lại không cười nữa, quay mặt , giọng nói buồn bã lạnh lùng: “ thì chúc mừng em nhé.”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu, lại đẩy ảnh cho anh ấy xem.
“Đây là chụp, đây là Dì chụp, đây là em và Tam Tử mặc quần áo mới chụp, anh ấy là chàng trai nhất làng, ai cũng thích anh ấy…”
Lông mày anh ấy càng nhíu chặt hơn.
Đột nhiên hất mấy tấm ảnh xuống đất.
Giọng rất khẽ, rất trầm: “Anh tốt như , em đến tìm anh gì?”
Tôi dọa sợ, nước mắt sắp rơi xuống, chợt anh ấy cắn chặt môi, như thể sắp khóc tôi.
Tôi “á á” hai tiếng.
Vội vàng cuống quýt: “Không phải đâu, anh ấy, anh ấy đen, anh trắng, anh, anh còn trai hơn anh ấy.”
Tôi loạng choạng ra khỏi cửa phòng, sau đó ôm một bó đầy hoa dại vào.
Đem tất cả đặt mặt anh ấy.
Tôi lau mồ hôi, sợ hãi lo lắng, rụt rè anh ấy: “Em, em có nói sai gì không?”
Anh ấy không để ý đến tôi, khóe mắt hơi đỏ.
Tôi chiếc máy tính mà anh ấy luôn che chắn.
Tôi đã học được một vài chữ cùng , nên tôi đọc hiểu được vài chữ trên máy tính anh ấy.
Họp báo… thiếu gia thật… đổi lại gia phả…
Tôi nhớ lại gì họ nói, cái gì mà nháo lộn, cái gì mà không cần nữa…
Tim tôi chợt nhói đau, tôi tiến lên ôm chặt lấy anh ấy, học theo vỗ lưng anh ấy.