Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dì Vương nói anh ta thành phố để một cuộc sống tốt hơn.
Mẹ dạy tôi, khác sống tốt, chúng ta phải vui mừng họ.
Tôi vẫy với anh ta: “ , anh thăm Dì Vương à?”
Cô gái đột quay nhìn anh ta.
“Anh quen cô ta à?”
gần như ngay lập tức lắc .
Tôi sững sờ.
Lúc , mấy đứa trẻ từ xa chạy , vừa nhìn thấy chúng tôi liền khúc khích gọi: “Chồng nuôi từ bé Nhị Nữu rồi, chúng nó sắp sinh một ổ toàn con đó!”
Tôi làm bộ hung dữ với chúng: “Tôi không ! Sao tụi mày cứ mãi xấu tính ? Lần tao không ăn quả rừng nữa!”
Nếu là trước đây, gặp chuyện như , còn giận hơn cả tôi.
Anh ta khỏe, túm lấy đứa cầm , dọa nó thật mạnh: “Còn dám nói bậy, tao ném mày xuống sông cá ăn!”
Tôi nhìn .
Anh ta chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn chằm chằm đôi giày da bóng loáng mình.
Những đứa trẻ đó không sợ tôi.
Chúng vây quanh tôi: “ để cưới cô sao?”
Tôi vừa giận vừa tủi thân, giơ cao cánh dọa chúng: “Tôi không phải đồ , lát nữa, tôi, tôi mách mẹ tụi mày!”
Chúng ha hả bỏ chạy.
Cô gái nhìn tôi, nở một nụ kỳ lạ.
“A Thiệu, anh và cô ta còn từng đính hôn sao?”
đột tái mét, chợt tiến một bước, đẩy tôi một cái.
Tôi lập tức ngã nhào xuống vũng nước, bộ quần áo mới thay bị bẩn, hoa trong rơi vung vãi khắp nơi.
Anh ta không nhìn tôi, quay giải thích với cô gái.
“Tôi làm sao thể quan hệ với một đứa như cô ta chứ?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.
Trong lòng chợt dâng một nỗi tủi thân.
Tôi nhớ năm mẹ tôi mất, anh ta lúng túng lau nước mắt tôi trước mộ mẹ.
“Em đừng khóc nữa, ai dám bắt nạt em, anh nhất định đánh bọn chúng tìm không ra răng!”
— 《Chuyện Hôn Sự Nhị Nữu》Chương 5 —
Thế nhưng bây giờ bắt nạt tôi chính là anh ta.
Tôi dùng mu bàn lau mắt, chậm rãi đứng dậy.
Nhặt từng cành hoa trên đất , dùng áo lau sạch bùn đất dính trên cánh hoa.
Rồi không nói một lời ngang qua bọn họ.
Tôi không khóc, tôi nhất định không khóc!
Ngoài cửa nhà Cố Hoài, tôi bị ta hung hăng đẩy ra.
Một đàn ông rất cao kéo tôi sang một bên.
“Tiểu thư, mời cô vào.”
Cô gái ngang qua tôi, đó là .
Anh ta dừng bên cạnh tôi một chút, rồi sải bước bên cạnh cô gái.
Tôi nghe thấy anh ta khẽ hỏi cô ấy nóng không, muốn uống nước không.
Cô gái vẫn luôn rất lạnh nhạt, khi một con gà bay trước cô ấy.
Cô ấy giật mình, lúng túng nhảy hai bước.
“Chỗ … đây là cái quái quỷ gì ? Chỗ bẩn thỉu như mà ở được sao?”
Tôi chút không phục.
“Đây là nhà Cố Hoài, Dì Vương ngày nào quét dọn sạch , bẩn thỉu chỗ nào?”
“Câm miệng! Cô biết tôi là ai không hả?”
Tôi lắc : “Tôi tại sao phải biết cô là ai? Cô nói xấu nhà Cố Hoài thì cô phải xin lỗi.”
Cô gái vuốt mái tóc rối, khinh miệt đánh giá tôi.
Ánh mắt đó tôi thấy trên gương rất nhiều .
“Cô nói cô là vợ chưa cưới Cố Hoài?”
Tôi gật : “Ừm, chúng tôi sắp kết hôn.”
Cô ấy đột phá : “Cô á?”
“Đúng . Chúng tôi định hôn ước từ nhỏ rồi.” Cô ấy lớn, đó bên cạnh tôi, nói nhỏ.
“Thấy cô như , tôi không ngại nói thẳng cô biết, Cố Hoài sớm muộn gì rời , anh ấy không thuộc nơi , đương không thuộc cô, bình thường cô không soi gương sao?”
Dường như sợ tôi không hiểu, cô ấy vỗ vào tôi: “Không hiểu à? tôi nói thẳng hơn nhé, Cố Hoài gặp quá nhiều phụ nữ rồi, nhưng một bình thường như cô chắc là lần tiên, một đứa , anh ấy coi cô như mèo chó để trêu đùa thôi, cô còn tưởng là thật à?”
Tôi hiểu được một vài điều, nghe nói Cố Hoài rời .
Không khỏi lo lắng nhìn phía cửa phòng, sợ giây tiếp theo Cố Hoài bước ra nói: “Đúng , hôm nay tôi .”
Giây tiếp theo, cửa phòng quả mở ra.
Cố Hoài khoanh trước ngực, sắc lạnh như băng.
“Lâm Tiểu Thư, chuyện chúng tôi không liên quan cô ấy.”
Cô gái dường như chút sợ anh ấy, buông trước anh ấy.
“A Hoài.”
Cố Hoài im lặng.
Một lát , sắc cô ấy trở nên khó coi.
“Không tôi vào sao?”
Cố Hoài nhìn tôi.
“ xin lỗi chưa?”
“Cái gì?” Cô gái khó hiểu.
Cố Hoài vẫy phía tôi.
Tôi ngẩng , nhìn anh ấy và cô gái đứng cạnh nhau.
Tôi không biết nhiều thành ngữ, nhưng tôi nhớ được một câu, trai tài gái sắc.