Hai chân của Kỳ Kinh Ngôn bị liệt.
Chỉ sau một đêm, thiên chi kiêu tử rơi xuống bùn đen.
Tôi – người đã thầm thích anh suốt nhiều năm – nhân cơ hội chen chân vào.
Anh tự giễu: “Em đến với tôi, nhưng tôi đã là một kẻ tàn phế rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi chân anh, thản nhiên đáp: “Tàn là đôi chân, chứ có phải chức năng sinh sản đâu.”
Đêm đến, Kỳ Kinh Ngôn – người vốn luôn nghiêm khắc giữ mình – kéo tôi ngồi lên đùi anh.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Nghe nói kỹ năng cưỡi ngựa của em rất giỏi?”
Tôi lắc đầu điên cuồng phủ nhận: “Không… Em đau thắt lưng.”