Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

1

Cô bạn bật loa ngoài.

Cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia vang lên một “Alo” rất nhẹ.

Nhưng lại như một sét giáng thẳng đầu tôi.

Tôi nằm mơ cũng không ngờ được, người ở đầu dây lại là bạn trai tôi – Chu Lỗi.

Tôi đang định ngăn cô bạn lại cô ấy khựng giữa không , kịp tắt máy.

Tôi cô ấy nhìn nhau trân trối, đều là vẻ mặt không thể nổi.

Thấy không có phản hồi, người kia lại cao giọng gọi thêm một “Alo”.

Bạn tôi là người lấy lại tinh thần .

Cô ấy hắng giọng, cố ý bóp giọng mũi hỏi:

“Cho hỏi anh có phải là chủ căn hộ 1204, tòa 8 khu Kim Sắc Gia Viên không ạ?”

“Phải.”

Cô ấy liếc tôi một cái, rồi tiếp lời:

“Tôi thấy cho thuê nhà của anh trên mạng, tôi muốn…”

kịp nói xong, anh ta đã cắt ngang:

“Xin lỗi, căn nhà này đã có người đặt cọc rồi.”

Nói xong liền dập máy rất nhanh.

Bạn thân tôi bật dậy, ném mạnh điện lên giường.

“Má nó! Căn nhà cậu thuê suốt ba năm, chủ nhà lại là Chu Lỗi?!”

“Đúng là truyện cười thành hiện thực rồi!”

2

Tôi hoàn hồn trở lại.

Mở điện , lục tìm số hợp đồng thanh toán điện nước hằng tháng.

Mục “chủ hộ” được ghi là: *Lỗi.

Tôi lại gọi cho ban quản lý khu để xác nhận chủ sở hữu căn hộ.

Nhân viên trả lời: “Chủ nhà là Chu Lỗi.”

Tôi ngồi phịch xuống thảm, toàn thân bỗng như bị rút hết sức lực.

Tựa lưng mép giường, bất động thật lâu.

Hồi ký hợp đồng, chủ nhà đột nhiên đổi lịch.

Tôi lúc đó bận không đi được, cùng Chu Lỗi đã thay tôi ký hợp đồng.

Vì vậy đầu đến , tôi thấy chủ hộ.

Sau này lúc thanh toán điện, thấy giống y chang bạn trai.

Tôi còn đùa rằng chắc là trùng đầy ngoài đường.

Giờ nghĩ lại, tôi đúng là ngu hết chỗ nói.

Hắn lấy danh nghĩa chủ nhà để thu thuê nhà tôi, không thiếu một xu.

Rồi lại lấy danh nghĩa bạn trai để thỉnh thoảng tới ở.

Tính toán kín kẽ như thế, còn tôi ngu ngốc chẳng mảy may nghi ngờ.

Lời của bạn thân đâm thẳng tim tôi:

“Đúng là đầu óc giỏi tính toán, dùng mày để trả nợ vay, mà nhà vẫn là của nó.”

“Cưng à, mối này của mày còn thảm hơn làm đấy!”

3

Trên màn hình điện , nhắn của Chu Lỗi vẫn dừng lại ở mười phút .

【Anh tan làm rồi, giờ qua đón em, đi xem nhà cùng em.】

đó hắn đã nói với tôi,

Sắp tới công ty cử hắn đi công tác hơn nửa tháng.

Sợ đến lúc đó không có thời gian phụ tôi tìm nhà chuyển đi.

Cho nên gần đây, hắn cứ thúc giục tôi sớm tìm được chỗ .

Bây giờ hiểu, hắn không phải vì lo tôi vất vả.

Mà chỉ là muốn tôi dọn đi càng sớm càng , để hắn nhanh chóng cho thuê lại căn hộ đó.

Tôi tức điên, suýt nữa gọi điện thẳng để vạch mặt hắn.

Bạn thân chau mày ngăn lại:

“Không thấy kỳ lạ sao?”

“Cậu chịu trả thêm thuê, mà hắn vẫn không chịu cho cậu thuê tiếp.”

“Cậu nghĩ vì sao?”

khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, một đáp án hiện rõ đầu tôi.

Hắn đã tìm được người thuê .

Hắn muốn chia .

đăng cho thuê của hắn chỉ nhắm đến một người duy nhất.

là cô mà hắn cắm sừng tôi.

4

Ngồi lên xe Chu Lỗi.

Tôi nhớ lời bạn thân dặn, cố giữ bình tĩnh.

Giả vờ như có chuyện gì xảy ra.

Tôi cố nhắc đến:

“À mà, nghe nói căn hộ đối diện chỗ em đang thuê cũng được rao cho thuê.”

“Hay là em thuê luôn căn đó, khỏi phải dọn đi xa cho phiền phức.”

Tôi nhìn chằm chằm sắc mặt hắn.

Rất dễ dàng bắt được tia hoảng loạn thoáng qua mắt hắn.

Hắn nói: “Chẳng phải em luôn chê ở đây cách kém sao?”

“Nhân lúc này đổi sang chỗ yên tĩnh hơn không phải hơn à?”

Khóe môi tôi nhếch lên, nở một nụ cười giễu cợt.

“Ở ba năm rồi, cách dở cũng quen luôn rồi.”

“Giờ đổi chỗ khác, không còn hai đứa nhóc nhà trên nhảy ầm ĩ nữa, chắc em lại mất ngủ.”

Hắn bật cười: “Em bị ngược đãi nghiện hả? Ở vậy mà cũng ghiền sao?”

“Ngoan nào, mình chuyển đi nhé, chỗ này ồn lắm.”

“Mỗi lần bọn mình thân mật là bà mẹ tầng trên lại gào lên dạy con.”

“Ở lâu rồi, anh cảm thấy mình sắp bất lực luôn rồi đó.”

chữ hắn nói vang bên tai tôi.

lời đều giả tạo ghê tởm.

Tôi siết chặt bàn , móng đâm sâu lòng bàn đến mức đau nhói.

5

Tôi Chu Lỗi là bạn cùng lớp đại học.

Anh theo đuổi tôi suốt một năm, đến năm hai tôi gật đầu đồng ý quen anh.

Anh là người bản địa, còn tôi đến một thị trấn nhỏ ở miền Nam.

Ban đầu tôi nghĩ nghiệp xong chắc sẽ chia .

Nhưng tôi bất ngờ nhận được lời mời thực tập một công ty quảng cáo 4A nổi tại địa phương.

Cơ hội ngàn năm có một, tôi mừng rỡ vô cùng.

Lập tức gọi báo vui cho anh.

Lúc đó anh hân hoan nói:

“Tuyệt quá! Em ở lại đây rồi, bọn mình không phải chia xa nữa!”

Sau đó, anh đi cùng tôi tìm nhà khắp nơi.

Vì anh là người bản xứ, nên lúc chọn nhà tôi đều hỏi ý anh.

Căn hộ này là do anh gửi link giới thiệu.

Khi nhân viên môi giới dẫn đi xem, thật ra tôi không ưng lắm.

Căn này cách không .

Trẻ con nhà tầng trên nhảy rầm rầm.

thanh nghe như nện thẳng lên đầu.

Tôi bàn với Chu Lỗi rằng nhà này cách tệ, sợ ảnh hưởng giấc ngủ.

Hay là mình đi xem mấy chỗ khác.

Nhưng không hiểu sao hôm đó anh lại đứng im như trời trồng, không chịu đi tiếp.

đó khi đi xem mấy căn khác, chỉ cần đảo một vòng là anh bắt đầu soi mói.

Nào là ánh sáng kém, cây xanh ít,

Nào là không có bảo vệ, không an toàn.

Chỉ duy nhất căn này, lần đầu tiên anh tỏ ra ý.

Anh bảo: mình xem nhiều căn rồi, vị trí ánh sáng chỗ này là nhất.

Ra khỏi cửa là có trạm tàu điện, đi lại rất tiện.

Cách đúng là hơi dở.

Nếu không có khuyết điểm đó giá thuê chắc chắn không rẻ thế này.

Lúc đó tôi thấy anh nói cũng có lý.

Ngân sách có hạn, không nên đòi hỏi quá nhiều.

Xem chục căn, đây đúng là lựa chọn nhất rồi.

cùng, tôi quyết định thuê căn này.

Bây giờ nghĩ lại, cùng tôi cũng ngộ ra một điều.

Tại sao lúc đó anh lại nhất định thuyết phục tôi thuê căn này?

6

Lần này dẫn tụi tôi đi xem nhà, vẫn là cô môi giới hôm .

Cô là chủ tiệm môi giới này.

Người bản địa ngoài năm mươi tuổi.

buổi lòng vòng ba , tôi không ưng được căn nào.

Lần này mặc cho Chu Lỗi thuyết phục thế nào, tôi cũng cứ soi mói chút, nhất quyết không chịu tạm bợ.

cùng, Chu Lỗi bắt đầu sốt ruột:

“Rốt cuộc em muốn tìm kiểu nhà như thế nào?”

“Nếu còn không chốt, chỗ cũ sắp hết hạn rồi đấy.”

Tôi bình tĩnh đáp:

“Hết hạn em dọn sang ở chung với bạn thân, không gấp.”

“Thuê nhà cũng phải tìm được căn ưng ý chứ, đúng không?”

Hắn cau mày: “Bên tâm này đã cho em xem hết các căn phù hợp rồi còn gì.”

Tôi thản nhiên: “Vậy đổi tâm môi giới khác, xem thêm nữa.”

Chu Lỗi bực mình bĩu môi:

“Cô môi giới đã dẫn tụi mình xem biết bao căn, giờ em ‘nhảy cò’ vậy ổn không?”

Cô môi giới vội cười xòa xoa dịu:

“Không sao, không sao, chị còn nhiều nhà phù hợp lắm, không cần vội đâu.”

“Cứ xem, nhất định sẽ chọn được căn ưng ý.”

Lúc đó tôi thật sự nhìn kỹ cô môi giới.

giờ để ý.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, rồi so với mặt Chu Lỗi…

Lạ thật đấy, hai người này… trông có chút giống nhau!

7

Hôm sau, tôi ngồi quán cà phê, đợi bạn thân đến.

Bàn bên có một cô tóc dài nổi bật đang ngồi.

Hình như cô ấy cũng đang tìm nhà.

Tôi nghe thấy cô gọi điện với môi giới, hẹn thời gian ký hợp đồng.

Gọi xong, cô đứng dậy bước ra ngoài.

Nhưng lại cờ va phải bạn thân tôi đang vội vàng bưng cà phê tới.

Chiếc váy trắng của cô bị cà phê hắt , loang lổ một mảng.

Điện của bạn tôi cũng vô rơi xuống đất, vỡ màn hình.

Tôi vội tới, cùng bạn liên tục xin lỗi cô .

May mà cô ấy tính hiền lành, không nói một lời khó nghe nào.

cùng, tôi đã kết bạn WeChat với cô ấy.

Dự định sẽ chuyển khoản đền váy cho cô.

Ngồi lại chỗ, tôi chuyển nói với bạn:

“Cậu nhanh gì mà làm rơi điện .”

Ngay lúc đó, biểu tượng thông báo nhỏ màu đỏ hiện lên ở phần bạn bè.

Tôi theo phản xạ mở ra xem.

Là dòng trạng thái của cô kia.

【Tìm được nhà rồi, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống ngọt ngào cùng người ấy~】

Dòng định vị bên dưới đập mắt tôi.

là Kim Sắc Gia Viên – căn hộ tôi đã thuê suốt ba năm.

cơn ngơ ngác, giọng hét của bạn thân vang lên đinh tai nhức óc:

“Trời má ơi! Cậu biết tớ tra được gì không?!”

“Bà chủ tâm môi giới đó là mẹ ruột của Chu Lỗi!”

nhà tụi nó hợp lại chơi trò ‘thịt lợn lừa ’ à?!”

8

Hôm qua sau khi xem nhà xong, đầu tôi nảy ra một ý nghĩ điên rồ.

Để xác minh, tôi nhờ mẹ bạn thân giúp đến tâm môi giới đó một chuyến.

Nhà bạn tôi cũng là người bản địa, mẹ cô ấy nổi khéo miệng.

Ra đường bắt đại người ta nói chuyện cũng có thể tám buổi.

Chỉ vài phút là moi ra được sạch sành sanh gốc gác nhà người ta.

Bạn thân tôi tu một ngụm to nước chanh,

Còn kịp thở đều đã háo hức báo :

“Mẹ tớ giả vờ đi mua nhà, ghé qua tâm môi giới đó.”

“Bà nói chuyện với bà chủ mà thân như chị em ruột luôn.”

“Bà chủ còn mở điện khoe hình con trai cho mẹ tớ xem nữa.”

“Sau đó tớ lấy hình cậu Chu Lỗi gửi cho mẹ, bà nói thấy rõ mồn một—con trai của bà chủ Chu Lỗi đó!”

Tôi Chu Lỗi quen nhau đã năm năm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương