Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
【Chương 14】
Mọi cơn sốt rồi cũng sẽ lắng .
quãng thời gian bị dư luận bủa vây, tiệm bánh Ninh Ký dần trở về nhịp điệu quen thuộc.
Tôi từ chối toàn bộ lời đề nghị mang tính thương mại hóa quá đà, vẫn giữ nguyên nguyên tắc ban :
mỗi ngày số lượng , từng chiếc bánh đều phải đạt chuẩn.
Cuộc sống vì thế mà chậm .
Nhẹ nhàng. Bình yên. Và ngọt hơn rất nhiều.
Một cuối tuần mưa rả rích, hai tôi chẳng ra ngoài, quanh quẩn nhà.
Tôi cao hứng muốn dạy Trì nấu ăn.
Anh vô cùng hào hứng — kết quả suýt thiêu luôn căn bếp.
Cuối cùng, tôi cầm chảo nấu chính, anh … đứng cạnh quấy rối chính.
Tôi đang thái cà chua anh từ phía vòng tay ôm , cằm tựa vai tôi.
“Ninh Ninh.”
“Sao?” — tôi không ngẩng .
“Anh đói.”
“Chờ chút, sắp xong rồi.”
“Nhưng anh muốn ăn ngay.”
Tôi quay định mắng anh cúi tôi.
Nụ mang theo vị ngọt mát cà chua, xen lẫn sự bá đạo quen thuộc.
Khi buông ra, hai đều hơi thở gấp.
Tôi trừng :
“ Trì, anh phá quá đó!”
Anh khẽ cười, l.i.ế.m môi:
“Ngọt thật.”
tôi nóng bừng.
Từ khi chính thức yêu nhau, người đàn ông này… đúng càng ngày càng biết trêu.
bữa tối, tôi nằm trên sofa xem một bộ phim cũ.
Ngoài trời mưa lách tách, phòng tiếng nhân vật trò chuyện.
Tôi tựa vào n.g.ự.c anh, mí dần nặng trĩu.
“Ninh Ninh.” — anh gọi.
“Gì vậy…” — tôi đáp, lơ mơ.
“Em nhớ hợp đồng tụi mình ký không?”
Câu nói khiến tôi tỉnh hẳn.
Hợp đồng…
Tôi suýt quên mất sự tồn tại nó.
Tôi ngồi nhìn anh:
“Nhớ. Sao thế?”
Anh với tay từ ngăn bàn ra hợp đồng tiền nhân được cất kỹ.
Đặt vào tay tôi.
Tôi lật đến trang cuối.
Thời : một năm.
Tôi tính nhẩm… hình như sắp đến rồi.
【Chương 15】
“Vậy …”
Tôi lắc lắc hợp đồng, cố ý trêu chọc:
“ tổng, hợp đồng ta sắp hết hiệu lực rồi. Anh định… gia không?”
Sắc Trì tối sầm ngay lập tức.
Anh nhìn tôi như thể vừa nghe thấy tin trời sập.
“Em nói cái gì?” — anh trầm , đầy nguy hiểm.
Tôi cố nhịn cười, tiếp tục diễn:
“Ý em , một năm qua anh giúp gia đình em vượt qua khó khăn, em cũng hoàn thành tốt vai trò ‘vợ ’. Bây giờ hai thanh toán xong, chia tay hòa bình…”
“Cầm Ninh!”
Anh quát , giật phắt hợp đồng khỏi tay tôi.
vài giây, tờ giấy bị xé vụn.
Những mảnh giấy bay lả tả sàn.
Tôi chưa kịp phản ứng bị anh đè sofa.
Anh giữ chặt tôi vòng tay, ánh đỏ vì hoảng loạn lẫn giận dữ.
“Không cho đi!”
anh run rẩy nhưng cứng rắn:
“ đời này em đừng hòng rời khỏi anh!”
Nhìn vẻ gần như sắp khóc anh, tôi không nhịn được mà bật cười.
Tôi nâng anh .
“Ngốc quá, em đùa thôi.”
Anh đơ ra, nhìn tôi không chớp .
“Em đi đâu được nữa?”
Tôi ghé sát, nhẹ môi anh:
“Vất vả lắm em mới yêu được anh mà. Em yêu anh, Trì.”
Anh vẫn bất động như hóa đá.
Tôi đẩy nhẹ:
“ đi, anh nặng lắm rồi.”
Lúc này anh mới hoàn hồn, vội đứng — rồi ôm chặt tôi, siết đến mức tôi nghe rõ nhịp tim anh.
Cơ thể anh khẽ run.
“Em làm anh sợ c.h.ế.t khiếp.”
anh nghẹn .
Tôi vỗ lưng anh dỗ dành:
“Rồi rồi, lỗi em. Em không đùa kiểu đó nữa.”
Một lúc lâu , anh mới buông tôi ra.
Rồi từ túi áo một chiếc hộp nhung.
Anh mở ra.
Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh nằm gọn .
Anh quỳ trước tôi, ánh sáng rực.
“Ninh Ninh, anh biết việc dùng hợp đồng để giữ em mình ích kỷ và hèn hạ.”
“Nhưng cũng điều may mắn nhất anh từng làm.”
“Hôm nay, anh muốn xé bỏ tờ giấy lạnh lẽo đó…”
“…để đổi một lời hứa đời.”
“Cầm Ninh, em đồng ý làm vợ anh không?
Không phải vì hợp đồng, mà vì tình yêu.”
Nước tôi rơi không kịp ngăn.
Tôi gật thật mạnh, đưa tay ra.
“Em đồng ý.”
Anh đeo nhẫn vào tay tôi, đứng ôm tôi thật chặt, sâu đến mức tôi quên thời gian.
Ngoài kia, mưa tạnh từ lúc nào.
Ánh trăng dịu dàng xuyên qua mây, phủ tôi.
Tôi biết —
từ khoảnh khắc này, mối tình thầm lặng suốt bao năm tôi một cái kết trọn vẹn.
Và câu chuyện giữa tôi và vị “tổng tài băng giá” kia…
Mới vừa bắt .
【Hết】