Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Người phụ nữ ấy ngồi đối diện tôi, sang trọng và lạnh lẽo. Chị ta đưa ra một xấp tiền cùng một lời đề nghị điên rồ: Tôi trở thành “người ba” theo hợp đồng, nhiệm vụ là dụ dỗ người chồng của chị ta sa ngã.

Tôi, một đang vật lộn bộn bề cuộc sống và quá khứ đầy tổn thương, nhìn số tiền ấy và gật đầu. Lương tâm vốn đã rẻ mạt vì những vết sẹo cũ, việc bán rẻ thêm một chút nữa đáng là bao. Tôi chỉ diễn tròn vai một chen chân hạnh phúc người khác.

Mục tiêu của tôi là anh ta – người chồng lịch lãm, thành đạt, được tung hô là mẫu mực. Tôi dùng mọi kỹ năng, sự quyến rũ và kinh nghiệm cay đắng của để tiếp cận, để kéo anh ta bẫy tình ái giả tạo do chính vợ anh ta giăng ra. Anh ta tưởng chừng chính trực, nhưng dần dần, những kẽ hở trong vỏ bọc ấy lại hé lộ một người khác.

Trớ trêu thay, trong trò chơi thử lòng tàn nhẫn này, tôi lại lạc mất chính . Diễn vai yêu anh ta quá sâu, tôi lại thật sự yêu anh ta. Yêu cả người yếu mềm, thiếu thốn ẩn sau ngoài thành công.

Nhưng chủ nhân của trò chơi này, người phụ nữ đã thuê tôi, không hề lơ là. Chị ta là một thao túng đáng sợ, luôn quan sát, luôn khiển. Tôi vừa sợ hãi sự quyền lực và lạnh lùng của chị ta, vừa căm ghét số phận .

Cuộc đấu trí giờ đây không còn là kịch bản nữa. là chiến trường thật sự. tôi và anh ta. tôi và người vợ nắm đằng chuôi. Và đau đớn nhất, chính trái tim đang run rẩy của tôi và lý trí khô khốc.

Cuối cùng, ván cờ này kết thúc nào? Tôi không biết. Tôi chỉ biết, dù ai là người chiến thắng, tôi vẫn mãi chỉ là… ba theo hợp đồng.

Tôi ngồi trong căn phòng trọ chật chội, ánh đèn vàng vọt rọi xuống chồng hóa đơn chất cao như núi. Tiền nhà, tiền điện, tiền nước… những số vô hồn cứ như đang siết chặt cổ họng tôi. Ngoài kia, thành phố hoa lệ vẫn lung linh ánh đèn, còn tôi, một hạt cát nhỏ nhoi, đang chật vật với từng hơi thở. Quá khứ không mấy tốt đẹp đã dạy tôi một : trên đời này, đáng tin nhất là tiền, và rẻ mạt nhất chính là lương tâm, nhất là khi bạn còn gì để mất.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy . Một số lạ. Tôi lưỡng lự một lát rồi bắt máy.

– Alo?

Đầu dây bên kia là nói của một người phụ nữ. Lạnh lùng, gọn gàng, không chút dư thừa xúc.

– Cô là…?

Cô ta đọc tên tôi, không có ngữ điệu hỏi.

– Phải. Có chuyện gì không?

– Cô có rảnh không? Tôi muốn gặp cô.

– Cô là ai?

Tôi nhíu mày.

– Đến địa chỉ này đi.

Cô ta đọc một địa chỉ, là tên của một quán cà phê sang trọng bậc nhất thành phố. Nơi tôi chỉ dám đi ngang và ngước nhìn từ xa.

– Tôi không

ở đó.

nói dứt khoát, không tôi cơ hội từ chối. Điện thoại tắt ngúm. Tôi nhìn màn hình, rồi lại nhìn chồng hóa đơn. “”… gì cũng vô ích, cứ đi xem sao. Dù sao, tôi cũng có gì để mất nữa rồi.

Tôi đến quán cà phê đó, giác lạc lõng ngay từ khi bước chân cánh cửa kính xoay. Mùi cà phê Ý đắt tiền, tiếng nhạc du dương, ánh đèn dịu nhẹ và những bộ trang phục chỉ thấy trên tạp chí. Tôi cố giữ bình tĩnh, tìm kiếm người phụ nữ đã hẹn.

Và rồi tôi nhìn thấy cô ta. Ngồi ở một bàn khuất trong góc, người phụ nữ toát lên một khí chất tiền bạc không thể mua được: quyền lực và lạnh lẽo. Mái tóc búi cao gọn gàng, trang phục Chanel thanh lịch nhưng đầy uy . Ánh mắt cô ta sắc như d.a.o cạo, lướt tôi từ đầu đến chân chỉ trong tích tắc, như đang quét mã vạch một món hàng. Tôi biết ngay đó là Hạ My.

Tôi ngồi xuống đối diện.

– Cô là…?

– Hạ My.

Cô ta đáp gọn lỏn, không phí thêm một chữ. Trên bàn, ngoài tách trà nghi ngút khói, còn có một khiến mắt tôi mở to. Một xấp tiền dày cộp.

– Cô muốn gặp tôi vì chuyện gì?

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng trái tim đã đập nhanh hơn.

Hạ My không vòng vo. Cô ta đẩy xấp tiền phía tôi.

– Cầm lấy. Đây là tiền đặt cọc.

Tôi nhìn xấp tiền, rồi nhìn cô ta.

– Tiền gì?

– Tiền hợp đồng của chúng ta.

Cô ta nói, ánh mắt vẫn lạnh băng, như đang nói một giao dịch mua bán bình thường.

– Hợp đồng gì?

– Cô “người ba” của chồng tôi.

Câu nói của cô ta như một gáo nước lạnh dội thẳng mặt tôi. Tôi sững sờ, không nói nên lời. Đây… đây là trò đùa sao?

– Cô nói gì cơ?

– Nghe rõ rồi ? Cô quyến rũ chồng tôi. hắn ta sa ngã.

Hạ My nhàn nhạt nhắc lại, điệu còn có chút… thú vị? “Cô ta điên rồi”, tôi thầm. Nhưng nhìn xấp tiền kia, nhìn sự bình thản đến đáng sợ trên gương mặt cô ta, tôi biết đây không phải trò đùa.

Cô ta thấy mặt của tôi, nhếch môi khẽ.

– Số tiền này để cô giải quyết hết vấn đề trước mắt. Và còn nhiều hơn nữa nếu cô tốt.

Số tiền đó… thật. để tôi trả hết nợ, để tôi thuê một căn hộ tốt hơn, để tôi thoát khỏi cuộc sống chật vật này. giác tuyệt vọng và áp lực cơm áo gạo tiền bỗng chốc dâng lên, đè bẹp cả sự choáng váng ban đầu. Lương tâm à? đã bị mài mòn từ lâu lắm rồi.

– Tại sao… tại sao lại là tôi?

Tôi hỏi, vẫn còn run run.

– Cô có ngoài khá tốt. Quan trọng là, tôi đã tra cô. Cô tiền. Và cô… không ngại những việc như này.

“Không ngại những việc như này.” Câu nói đó như một tát. Cô ta biết rõ quá khứ của tôi ư? Biết rõ tôi đã từng sống nào ư? Một thoáng xấu hổ len lỏi, nhưng nhanh chóng bị sự thực dụng lấn át. Đúng, tôi tiền. Và đúng, tôi còn gì để tự cao tự đại “lương tâm” hay “đạo đức” nữa.

Hạ My tiếp lời, đều đều.

– Mục tiêu của cô là chồng tôi. Tuấn Kiệt. Chắc cô cũng biết?

Tôi gật đầu. Tuấn Kiệt? Ai biết. Doanh nhân thành đạt, nổi tiếng lịch lãm, là hình mẫu người chồng lý tưởng trong mắt công chúng. Tôi đã từng đọc báo cuộc hôn nhân viên mãn của anh ta với Hạ My. đến mức giả tạo.

Hạ My nhắc đến tên chồng, ánh mắt cô ta thoáng một gì đó rất nhanh, khó nắm bắt. Mỉa mai? Hay chán ghét? chỉ kéo dài chưa đầy một giây rồi biến mất, thay đó là sự lạnh lùng thường trực. Tôi nhớ lại khoản “Hé lộ”: *Hạ My nói rằng Tuấn Kiệt ‘ ’, nhưng ánh mắt lại thoáng mỉa mai hoặc chán ghét khó hiểu khi nhắc đến anh ta.* À, đây rồi. Vỏ bọc ư? Có như chỉ là bề nổi.

– Hắn ta… lắm. – Hạ My nói, như đang trêu tức chính . – Nhiệm vụ của cô là tìm ra vết nứt trong sự đó. Và đào sâu .

Cô ta đưa tôi một xấp giấy. Hợp đồng. Tôi lật xem , những khoản rành mạch, chuyên nghiệp đến lạnh lùng. Tiền thù lao, thời gian, yêu cầu cụ thể, và cả khoản phạt khủng khiếp nếu tôi không thành hoặc lộ chuyện. giác như đang ký hợp đồng với ma quỷ.

Tay tôi run run chạm xấp giấy, rồi đến xấp tiền. Lương tâm gào thét yếu ớt.

“Mày đang quái gì ?”

“Im đi!” Tôi tự mắng trong đầu. Tiền! Đó là tất cả những gì mày lúc này!

Hạ My quan sát tôi, ánh mắt như đọc được suy .

kỹ đi. Nhưng tôi không có nhiều thời gian.

Tôi hít một hơi thật sâu, nuốt xuống sự ghê tởm đang dâng lên trong cổ họng.

– Được. Tôi đồng ý.

Tay tôi đưa ra, nắm lấy xấp hợp đồng và tiền đặt cọc.

Hạ My gật đầu, khóe môi nhếch lên một cách đầy kiểm soát.

– Tốt. Tôi gửi cô thông tin chi tiết mục tiêu. Mọi bước đi của cô, tôi đều nắm rõ. Đừng có ý định lươn lẹo hay phản bội. Hậu quả rất… thú vị.

Ánh mắt cô ta lướt tôi, sắc lạnh và đầy uy hiếp. Tôi thấy không phải là người cộng tác, là một rối, hoặc tệ hơn, một công cụ đã được mua .

Ra khỏi quán cà phê, không khí lạnh lẽo bên ngoài phả mặt tôi. Tôi đứng đó, dòng người hối hả, tay nắm chặt túi tiền như một cướp. Số tiền đó để giải quyết vấn đề trước mắt, tôi biết. để tôi “đổi đời” theo một cách nào đó.

Nhưng giác bất an và ghê tởm chính bắt đầu len lỏi, bò khắp cơ thể như những sâu. Tôi nhìn số tiền trong tay, là cứu cánh, nhưng cũng là sợi xích vô hình trói buộc tôi một ván cờ tàn nhẫn.

Tôi ngước nhìn bầu trời đêm của thành phố. Trò chơi… đã chính thức bắt đầu rồi. Và tôi chỉ là một quân cờ. Một ba theo hợp đồng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương