Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Nếu ta thực sự là một công tử, ta nhất định dốc hết sức lực cưới nàng, dù cưới không được cũng không tiếc nuối.

Chỉ là, ta lại rơi vào cái tình cảnh dở dở ương ương này.

Hoành Dương tốt như vậy, ta không muốn nàng rơi vào tay tên khốn Lý Tấn kia.

Nhưng ta còn chưa kịp nghĩ kỹ thì phụ thân ta đã ngồi xổm ngoài cửa.

Ông nghe ta tố cáo mình trước tổ tông liền xách thước bản lên rượt ta chạy khắp phủ.

Ta vừa chạy vừa khiêu khích:

“Ta muốn cưới Hoành Dương! Ta nhất định phải cưới Hoành Dương!”

Nhưng mới chạy được một hồi, bụng dưới ta đột nhiên co rút.

Cơn đau nhói khiến ta khuỵu xuống đất.

Phụ thân nhân cơ hội vung thước bản lên định ra tay.

Ta lại đột nhiên òa khóc nức nở, phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ.

Bởi vì ta có cảm giác…

Hình như ta bị phụ thân dọa đến nỗi… tè ra quần rồi.

Tạ ơn trời đất! Không phải!

Phụ thân ta ném cho ta một quyển sách, bộ dạng ông có chút ngượng ngùng:

“Con tự mình xem đi.”

Ta cầm lên xem, thì ra là chữ của phụ thân, trên bìa viết rõ ràng ba chữ “Phụ Nhân Phương” (Cẩm nang dành cho nữ nhân).

Ta nằm trên giường vắt chân đung đưa, một lúc sau thì lớn tiếng gọi:

“Phụ thân! Không ngờ người còn học qua y thuật đấy!”

Nhưng ông đã chạy mất dạng từ lâu rồi.

Ta, Hứa Ý, trưởng thành rồi.

Ta không thể chờ đợi thêm nữa, nhất định phải nói chuyện này với Hoành Dương.

Ta không có tỷ muội, mẫu thân cũng không ở bên cạnh nên không có ai để chia sẻ những điều này.

Ta bỗng dưng mong chờ một ngày nào đó khi Hoành Dương gặp phải chuyện này, khi nàng hoảng loạn không biết phải làm sao thì ta có thể làm tỷ tỷ mà hướng dẫn nàng.

Nhưng không được.

Ta không thể để bất cứ ai biết ta là nữ nhân.

Những ngày tiếp theo, vì tâm trạng bức bối, ta nhìn cái gì cũng không thuận mắt.

Cả người đau nhức, không còn sức đến tìm Hoành Dương.

Nào ngờ nàng lại phá lệ tìm đến ta trước.

Do ta có bí mật lớn nên trong phủ vốn không có nhiều người, Hoành Dương cứ thế quang minh chính đại bước vào phòng ta.

Mà lúc ấy ta đang nằm dài trên giường hưởng thụ cảm giác tự do.

Sau khi trưởng thành, hai khối thịt trước ngực ta bỗng dưng căng tức, chỉ cần chạm vào liền đau thấu trời xanh.

Trước đây bó ngực chẳng có cảm giác gì, bây giờ lại giống như chịu cực hình.

Ta không muốn ra ngoài chơi nên dứt khoát cởi bỏ, không bó nữa.

Hoành Dương hô lên kinh hãi!

Ta hét lên thảm thiết!

Nàng che mắt lại nhưng vẫn không nhịn được mà len lén nhìn qua kẽ tay:

“Hóa ra, nam nhân khác cũng như thế này sao?”

Ta thấy nàng kinh hoàng nhìn ta, bản thân ta cũng kinh hoàng nhìn xuống ngực mình.

“Phải… phải đó…”

Ta cười gượng, hy vọng nàng đừng hỏi kỹ.

Ta vội vàng quấn chăn kín mít, lại thấy nàng vô cùng tự nhiên ngồi xuống mép giường:

“Ý ca, dạo này huynh khó chịu ở đâu à?”

“Có một chút.” Ta nhíu mày, thật quá xấu hổ rồi.

Giờ ta đang trần trụi nên chẳng muốn trò chuyện chút nào.

“Muội mau về đi, chờ ta khỏe hơn sẽ đến tìm muội. Một cô nương như muội chạy vào phòng ta sẽ làm người ta đồn đại lung tung mất.”

“Tại sao?”

Ta nghiến răng:

“Bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân!”

“Ồ! Không sao cả.” Nàng thản nhiên nghịch con dao nhỏ trên đầu giường ta.

“Sao lại không sao? Người ta sẽ bàn tán, nói chúng ta không trong sạch.”

“Ta vốn không muốn gả cho Tam ca, như vậy chẳng phải có thể gả cho huynh rồi sao!”

Không thể nói đạo lý được nữa rồi.

Được thôi, ta đành nhắm mắt mặc kệ nàng vậy.

Tình cảm giữa ta và Hoành Dương ngày càng sâu đậm.

Ta nghĩ đó là tình tỷ muội tuyệt thế, thế nhân lại cho rằng đó là mối tình tuyệt đẹp.

Ta không biết Hoành Dương nghĩ thế nào nên bèn hỏi nàng.

Nàng đáp:

“Chúng ta là huynh đệ tuyệt thế.”

Nàng nguyện vì ta mà làm huynh đệ, ta cũng nguyện vì nàng mà làm tỷ muội.

Quá ngọt ngào! Chúng ta chính là đôi bên cùng hướng về nhau!

Năm mười lăm tuổi, vóc dáng ta dần ngừng phát triển, nhưng Hoành Dương lại ngày một cao lên, bây giờ đã gần bằng ta rồi.

Ta vui vẻ nắm tay nàng suốt ngày, bảo rằng chúng ta là song sinh.

Lý Tấn vẫn quấy rối dai dẳng Hoành Dương.

Hắn đứng trước mặt nàng mà đắc ý vì cao hơn nàng một chút xíu.

Hoành Dương giơ tay đẩy nhẹ làm hắn lập tức ngã chổng vó.

Ta không nhịn được mà cười ngặt nghẽo.

Lý Tấn ngồi bệt dưới đất, giận dữ mắng ta:

“Đồ ẻo lả chết tiệt! Đồ ẻo lả vọng tưởng trèo cao!”

Hoành Dương tức giận định lao đến đánh hắn, ta vội ngăn nàng lại:

“Đúng vậy! Ta chính là ẻo lả đấy! Ngươi biết tại sao Hoành Dương không thích ngươi không? Vì nàng chỉ thích ẻo lả thôi! Nàng chỉ thích loại như ta đây này!”

Lần này đến lượt Hoành Dương chặn ta lại, nàng vội bịt miệng ta:

“Ngươi nói bậy gì đó! Ta thích ẻo lả hồi nào?!”

Ta quay lại trừng mắt nhìn nàng, dùng ánh mắt ra hiệu nàng bỏ tay ra.

Nàng chậm rãi buông tay.

Ta lập tức tủi thân nói:

“Muội không thích ta sao?”

Hoành Dương ngơ ngác:

“Huynh là ẻo lả à?”

Chết tiệt, Lý Tấn lại dụ ta vào tròng rồi! Nhưng ta mặc kệ, tiếp tục ăn vạ với Hoành Dương:

“Đúng vậy! Ta không phải là ẻo lả được công nhận hay sao?”

Hoành Dương hết cách, đành bất đắc dĩ nói:

“Được rồi, ta thích ẻo lả, được chưa?”

3

Không thể không nói, câu “trèo cao” của Lý Tấn thực sự kích thích ta.

Ta hiểu rất rõ, với thân phận con trai Hàn Lâm học sĩ của mình thì ta tuyệt đối không thể cưới được quận chúa xuất thân tôn quý như Hoành Dương.

Dù ta vẫn chưa hiểu rõ bản thân rốt cuộc có thích nữ nhân hay không, nhưng ta biết, nếu cứ tiếp tục sống buông thả như vậy thì còn chưa kịp đợi ta suy nghĩ thông suốt, Hoành Dương đã bị người khác cướp mất rồi.

Đêm đó, ta viết một mật thư gửi cho mẫu thân.

Đêm thứ hai, ta tìm đến Tiểu Cửu.

À, quên mất chưa nói, sau bao nhiêu năm, quan hệ giữa ta và hắn cũng dần cải thiện.

Ta lôi kéo Tiểu Cửu, dụ hắn cùng ta chụp bao tải lên người Lý Tấn và đánh một trận cho hả giận.

Sau khi đánh xong thì mẫu thân ta cũng vội vàng đến nơi.

Trong đại sảnh, phụ thân ôm chân mẫu thân khóc lóc thảm thiết.

Mẫu thân chẳng buồn để ý đến ông, bà chỉ dặn ta thu dọn hành lý, hai mẫu tử ta lập tức lên đường.

Ta còn chưa kịp từ biệt Hoành Dương nên chỉ có thể nhờ Tiểu Cửu thay ta chăm sóc nàng thật tốt, rồi theo mẫu thân rời khỏi kinh thành trong đêm.

4

Sau bốn năm xa cách, ta mười chín tuổi, mang theo danh tiếng lẫy lừng trở lại kinh thành.

Lý Tấn cợt nhả gọi ta là “tên ẻo lả trèo cao không thành”, ta liền tung một cước đá hắn lăn quay xuống đất.

Tùy chỉnh
Danh sách chương