Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Khoảng một tuần , có tin báo chí rò rỉ rằng Thẩm Dịch đã xin giúp đỡ mấy người bạn ngày xưa — kết quả là tất đều đóng sập cửa trước mặt anh.
Tình hình giờ này, nếu Thẩm Dịch không tự tìm được người hỗ trợ, anh ta khó mà vượt qua được cơn khủng hoảng này.
thì đương , tôi phải đặt cho anh ta một “bảo kê” thật xịn.
Dù nhà Hứa không phải đứng giới thương trường, nhưng ít vẫn có vị . Tôi liền gọi cho một người bạn có quan hệ kha khá, bảo cô ta chủ động tiếp cận Thẩm Dịch, giả vờ giúp đỡ.
Dương Thư trên dây bật cười ngạc : “Hả? Giúp hắn sao? Thẩm đại thiếu gia chắc lại vứt của tôi xuống đất, còn bảo ‘tôi không cần bẩn của cô’ mà, hahaha…”
Thẩm Dịch vốn không phải người dễ mến, giờ lại rơi vào cảnh bét nhè, nên chẳng mấy ai sắc mặt tốt với anh.
Tôi nghiêng , kẹp điện thoại, nghịch bộ móng mới: “Đương chỉ cho có hình thức thôi, có thật sự đưa cho hắn đâu? Cô chỉ cần chờ cho anh ta tin tưởng, hai người ký hợp tác xong thì cuỗm bỏ chạy là được.”
Bên im lặng một lát. Tôi cười tiếp: “Yên tâm, đâu để cô không công — hai trăm ngàn sẽ chuyển cho cô .”
Dương Thư đáp: “Vấn đề không phải , mà là hắn không phải đồ ngốc. Trước giờ ta ít va chạm, giờ đột tin cô sao? Với lại… chạy kiểu là chuyện.”
Tôi phẩy tay như chẳng lo: “Anh ta giờ cùng đường, còn có lựa chọn khác? Còn chuyện ‘chạy’ thì sửa vài chỗ trong hợp đồng là xong. Hắn lại đang cô độc, không có trợ lý, nếu vi phạm hợp đồng thì không có thuê luật sư đắt đỏ.”
“Được.”
“Chỉ là thoáng nghĩ… Thẩm Dịch có nhiều thù oán, mấy người đó hẳn sẵn lòng nhảy vào.”
Tôi nhếch môi, cất giọng vui: “Hay lắm, mở đường .”
5.
Thẩm Dịch minh đấy — chuyện Dương Thư giúp anh ta được giữ kín.
Một tháng , khi ai nấy tưởng nhà Thẩm đã hoàn toàn sụp đổ, thì mạng xã hội bỗng chốc bùng làn sóng mới.
#ThẩmDịchQuyLai
#DoanhNhanTrẻVượtKhó
Thẩm Dịch công khai tuyên bố sẽ mua lại công ty mà nhà Thẩm từng định bán, biến nó công ty con của tập đoàn mới do anh .
Tin này tức trở một quả bom trong giới thương trường.
Tôi khẽ mỉm cười, hai ngón tay lướt trên màn hình, nhắn cho thư ký hiện tại của anh ta.
Đối phương đồng ý bán lại công ty với giá gấp đôi — tôi liền gật chấp thuận.
Hợp đồng được ký, sẽ chuyển vào tài khoản trong vòng một tháng.
Nếu vi phạm, bên vi phạm sẽ phải chịu khoản phạt bồi thường ba mươi triệu.
Công ty mới của Thẩm Dịch đã được , chỉ chờ ngày sàn; Dương Thư trở nhà tư lớn , cùng với đối tác cô kéo về, Thẩm Dịch cảm thấy mình như đang đứng ở vị không lật đổ.
Giọng điệu anh ta ngày càng lớn tiếng, trên mạng chẳng ngại kêu gọi thiên hạ:
“Tôi, Thẩm Dịch, định sẽ trả lại hết nhục nhã đã gánh chịu.”
“Còn về cô, Hứa Giang.”
Anh nở một nụ cười — nụ cười lạnh như mũi dao: “Mong đợi lần gặp .”
Tôi bật cười tiếng trong phòng.
Thật sao?
Thật ra, tôi còn háo hức hơn anh nhiều, Thẩm Dịch.
6.
kẻ gió chiều theo chiều ấy tức đưa cành ô liu tới cho Thẩm Dịch. Còn lại, thì ngấm ngầm liên thủ, âm thầm tính chuyện hạ bệ anh ta.
Ngày công ty niêm yết, Thẩm Dịch lại rập khuôn như kiếp trước — dựng sân khấu với hàng chục ống kính, mời hết giới truyền .
Không chỉ anh ta, mà Dương Thư cùng nhà tư khác là nhân vật chính.
Trực tiếp ghi hình chiếu thẳng vào tòa nhà công ty.
Nhưng người khác mãi chẳng xuất hiện.
Có người bắt mất kiên nhẫn:
“Ơ… sao mấy người còn chưa tới ?”
“Nhiều người … mà đám đều muộn sao?”
Thẩm Dịch cau mày, liên tiếp bấm số gọi.
Không ngoại lệ, tất các cuộc gọi đều bị cúp thẳng.
Sắc mặt anh ta mỗi lúc một sa sầm.
Anh ta không ngu, thừa hiểu mình tám phần đã bị chơi một vố.
Thẩm Dịch vội nở nụ cười xin lỗi:
“Xin lỗi các vị, thật sự có chút trục trặc bất ngờ, mọi người hôm nay không tới, ta để dịp khác, để dịp khác gặp lại .”
Giới truyền tất chẳng hài lòng. từng phỏng vấn đủ loại nhân vật máu mặt, nhưng chưa bao giờ gặp chuyện bị cho leo cây này, liền cố tình anh ta mất mặt:
“Thẩm tổng, chính anh mời tôi , giờ lại bảo người không tới được? Vả lại công ty to đùng bày ra, ít phải để tôi chụp chút mới về chứ?”
Thẩm Dịch sững lại:
“Được thôi, chẳng lẽ để mọi người tay không trở về.”
Đám phóng viên tức ép Thẩm Dịch dẫn vào tòa nhà công ty.
Nhưng vừa cửa, bảo vệ đã chặn bọn lại.
“Các người ở đây?! Biết đây là đâu không? Không được quay chụp! Mau hạ máy quay xuống!”
Đám phóng viên lại giơ máy quay cao hơn.
“Thẩm tiên sinh, mau quản lý nhân viên của anh ! Cho tôi vào trong!”
Thẩm Dịch lạnh lùng nhìn đám bảo vệ, bất ngờ nhận ra… mấy gương mặt này, so với hôm qua anh còn thị sát công ty, hoàn toàn không có một ai trùng khớp.
“Các người là mới vào đúng không? Tôi là ông chủ của các người, Thẩm Dịch! Mau tránh ra! Hôm nay tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm đâu!”
Mấy bảo vệ nhìn anh, không không nhường, mà còn tiến vài bước.
“Cái Thẩm Dịch?! Ông chủ của tôi là Dương Thư! Mau cút ! Còn đám người , nơi này không cho phép quay chụp!”
Không khí lặng ngắt trong chốc lát.
Có người nhỏ giọng châm chọc: “Chó mà dám không nhận chủ!”
Sắc mặt Thẩm Dịch xấu xí cực điểm:
“Từ giờ phút này, các người toàn bộ bị sa thải! Cút ra khỏi công ty của tôi ngay!”
Hơn chục bảo vệ bật cười, như vừa nghe được trò hề:
“Không mắng cho vài câu thì anh thật sự tưởng mình là ông chủ chắc? Ông chủ của tôi là Dương Thư! Còn anh vừa tên là Thẩm Dịch đúng không?!”
“Đúng , người bọn tôi chặn… chính là anh!”
Khuôn mặt Thẩm Dịch tức cứng lại, lúc xanh lúc trắng:
“Không ! Các người định nhầm ! Tôi với Dương Thư là quan hệ hợp tác! Tôi là ông chủ của các người!”
Giới truyền lúc này mới hoàn hồn, im lặng không , mười mấy ống kính cùng lúc lia thẳng vào Thẩm Dịch.
Điều giới truyền cần chỉ là đề tài nóng, còn nhân vật chính là ai, thật giả ra sao… chẳng mấy ai quan tâm.
“Đã ! Ông chủ của bọn tôi chặn chính là anh! Sao cái người này nghe không hiểu ?!”
Thẩm Dịch siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập oán hận. Anh quay sang phía truyền :
“Đừng quay nữa… tôi bảo đừng quay nữa… mẹ nó, tôi đừng quay nữa mà!!”
Cơn giận bùng , anh gào khản giọng:
“Cút! Cút hết !”
Tiếng “tách, tách” từ hàng loạt máy ảnh liên tục vang , mỗi một tiếng như xát muối vào mặt anh, khiến sắc mặt càng lúc càng đen kịt.
“Thẩm tiên sinh, xin hỏi quan hệ giữa anh và đối tác có xảy ra mâu thuẫn không? Hay căn bản là chưa từng có hợp tác, chỉ mượn truyền để chiêu trò đánh bóng tên tuổi?”
“Thẩm Dịch, anh nghĩ hôm nay anh còn chỗ đứng trong thương giới sao?”
“Thẩm tiên sinh, nếu công ty vốn chẳng phải của anh, tuyên bố thu mua tập đoàn Thẩm trước để công ty con có phải chỉ là dối? Anh bây giờ còn đủ năng lực để mua lại bất cứ công ty sao?”
Chỉ trong chớp mắt, Thẩm Dịch đã trở trò cười của thương giới.
Một cú vả mặt, chỉ gọn trong mấy phút ngắn ngủi.
Tin tức nóng hổi nhanh chóng đẩy anh vị trí “nhân vật được săn đón” thương trường — nhưng không phải vì huy hoàng, mà vì ô nhục.
7.
Tôi vừa xem livestream của một phóng viên, vừa cười gọi điện cho Dương Thư.
Cô ta không ngờ mọi chuyện lại êm xuôi : “Đúng là cô chuẩn, A Giang ạ — lúc tôi đưa hợp đồng cho hắn, hắn chẳng thèm đọc kỹ chút . Hợp đồng hơn hai mươi trang, hắn vội vàng ký luôn.
“Chỉ là về chắc hắn sẽ kiếm chuyện với bọn tôi, hahahaha…”
Nghe ra giọng điệu háo thắng trong cô ta, tôi gõ gõ vào điện thoại nhếch môi: “Thôi , một mình hắn thì có được các cô?
“Mới chỉ bắt thôi mà, đã bị dồn mức đó — khả năng chịu đựng đúng là kém thật.”
Dương Thư ngập ngừng một chút: “A Giang, tôi thực sự muốn biết rốt cuộc chuyện giữa cô và hắn là ? Nghe cô … hình như còn chưa hả giận?”
“Tôi à…”
Tất là chưa! Nếu không có cơ hội lại, hai mạng người đã chết dưới tay hắn .
Giờ chỉ mới mất cái công ty thôi, sao có để hắn rẻ như được.
“ này cô sẽ biết. lúc đó, phần còn lại của nhà Thẩm, tôi sẽ chia cho cô một phần.”
“Được, tôi chờ.”