Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một câu thôi đã khiến mặt bố tôi và Trần lập tức sa sầm.
Hôm sau, bố tôi dẫn luật sư tới, ký ngay một hợp đồng quỹ tín thác.
Lấy con tôi lập quỹ giáo dục năm trăm triệu, giao cho tổ chức chuyên nghiệp quản lý, dùng cho học tập cho đến khi nó du học trở về.
“Nhà cửa có gì đâu, phải dài hạn! Cháu nội tôi sau là phải Harvard, Yale, tầm phải lớn!”
Ông liếc mẹ tôi với ý chế giễu.
Bầu không khí giữa họ ngày càng căng thẳng.
Liên minh “vì hương hỏa” trước kia, vì giành hy vọng duy nhất mà hoàn toàn tan rã.
Bàn ăn biến thành chiến trường, lời qua tiếng lại đều ngầm đ.â.m chọc.
“Nhà họ Trương thì nhỏ nhen, tưởng một căn nhà là buộc được đứa bé? Nực cười!”
“Còn hơn có người, con trai vô dụng, phải giành cháu ngoại về làm điểm tựa!”
Trần chẳng thoát được vòng xoáy.
Anh ta giấu , rao bán căn nhà duy nhất đổi tiền dốc “cuộc đấu giá” .
anh phát hiện, nhà bùng nổ trận cãi nhau lớn từng có tiếng khóc, tiếng đập phá vang khắp nơi.
Mẹ tôi còn kể lại qua điện thoại, giọng đầy hả hê.
Trương thì dùng quan hệ nhà chồng, mua gói phục hồi sau sinh cao cấp nhất thành phố cho tôi, lại hứa con tôi sinh ra có suất ưu tiên trường mầm non quốc tế.
Tôi họ vì tranh giành đứa bé mà công khai bới móc, bôi nhọ nhau.
anh em, chồng trước đây, dưới hai chữ “hương hỏa” lại yếu ớt đến đáng thương.
Họ chẳng khác gì con bạc đỏ , đặt cược hết thảy kể gia đình và hôn nhân.
Còn tôi, lạnh lùng đứng xem, thỉnh thoảng tung ra một câu “có vẻ ưng” đổ thêm dầu lửa.
Một tháng sau, con tôi tròn tháng, đến lúc làm khai sinh và đặt .
Căn nhà từng lâu rồi không đoàn tụ nay lại đông đủ bố, mẹ, Trần , Trương , thậm chí Trần và chồng Trương đều ngồi ngay ngắn trong phòng khách.
Không khí căng đến tột độ, chờ phán quyết thế kỷ.
nấy vừa quyết tâm giành, vừa thấp thỏm lo lắng.
Họ đã trả giá rất lớn, là lúc hái “quả ngọt”.
cần tôi gật đầu, phe thắng đường hoàng bế con tôi về, nối dõi huyết mạch mà họ tôn thờ.
Tôi bế con trai đang ngủ say, bước ra từng bước.
Tất đều dán chặt đứa bé.
Mẹ tôi là người đầu tiên bước tới, cười chắc thắng:
“Dao Dao, nghĩ xong ? Đặt là Trương Mục Dao nhé? Cùng âm với con, hay lắm.”
Bố tôi lập tức chen :
“Vớ vẩn! Phải là Trần Thừa Hựu trời ban phúc, hy vọng của nhà họ Trần!”
Họ lại chuẩn bị cãi, tôi giơ tay ngăn.
Phòng khách lập tức im tờ.
Tôi quanh những gương mặt căng thẳng ấy.
Cuối cùng, dừng ở người chồng luôn im lặng cạnh tôi .
Tôi mỉm cười, nụ cười chân thành duy nhất thời gian qua.
“Anh à, tháng anh chạy đôn chạy đáo, mua nhà, xe nhất cho mẹ con em, chăm sóc đáo nhất. Anh là bố của con, con chúng ta tất nhiên mang họ . Đúng không?”
Lời tôi tiếng sét ngang trời.
Mọi người c.h.ế.t sững.
Bố tôi đông cứng với nụ cười đắc ý kịp tắt, mẹ tôi đông cứng với nụ cười mừng rỡ trên môi.
Trần , Trương hóa đá.
Nét mặt họ biến từ mong chờ, sang kinh ngạc, hoảng hốt, cuối cùng là tuyệt vọng xám xịt.
“Trần Dao! Ý con là gì?!”
Bố tôi gào lên, giọng rung phòng khách.
“Con chẳng phải nói cho hơn thì theo họ người đó sao?! Chúng ta cho đủ à?!”
Mẹ tôi thét theo, khàn gắt bị bóp cổ.
Tôi ôm con chặt hơn, lạnh lùng họ:
“Đúng, cho hơn thì theo họ người đó.”
tôi lướt qua từng gương mặt méo mó:
“Chồng tôi, , mua cho tôi căn hộ view sông, đứng tôi. Anh ấy mua xe cho tôi tiện đưa con đi lại. Anh ấy bỏ việc lương cao ở xa có thể ở tôi. Anh ấy nấu cho tôi ăn, thức trắng đêm khi tôi nghén nặng. Anh ấy cho mẹ con tôi điều kiện vật chất tốt nhất. Quan trọng nhất…”
Tôi ngừng một nhịp, nhấn mạnh:
“Anh ấy cho tôi một mái nhà ấm áp. Thứ mà các người bao cho tôi.”
“Các người từng nói, cần bớt đi một chút của anh chị tôi, họ thấy mất mát.”
“Vậy , các người nên nếm mùi mất mát ấy.”
“Tôi mang dòng m.á.u của các người, những thứ vốn dĩ là các người phải cho tôi.”
“ các người đã giẫm nát lòng trọng của tôi bảo vệ dòng m.á.u mình quý.”
“, dòng m.á.u các người coi trọng nhất, nằm trong tay tôi.”
Tôi hôn trán con, ngẩng lên, sắc lạnh:
“ nó, không thuộc về bất cứ trong các người. Tôi không con sống cuộc đời mà các người từng ép tôi sống. Nó không phải là công cụ cân bằng quan hệ hay bóng của .”
“Nó có yêu, giáo dục và điều kiện tốt nhất thế gian . Và tất … không liên quan tới các người.”
Giọng tôi không lớn từng chữ đều đ.â.m thẳng tim.
Tôi xé toang lớp vỏ hào và tính toán của họ, phơi bày sự ích kỷ, tham lam, tàn nhẫn.
Trần đứng bật dậy, lạnh lùng ném nhẫn lên bàn rồi bỏ đi cuộc hôn nhân vốn chông chênh nay tan nát.
Chồng Trương rời đi không một lời, đầy ghê tởm.
Anh chị tôi, cuối cùng trắng tay.
Bố mẹ tôi ngồi đó mất hồn danh vì hương hỏa hia mà họ hãnh diện, nay chấm dứt bằng cách chua chát nhất.
ba đứa con, số phận đảo lộn.
Người ta nói huyết thống là lồng không thể chọn.
họ không biết một gia đình thật sự không được xây bằng họ hay dòng máu, mà bằng yêu và sự tôn trọng, từng viên gạch một.
Họ tôi từng được quyết định bằng trò bốc thăm nực cười, vận mệnh con tôi do chính nó viết nên, bằng yêu và do mà tôi và cho nó.
Còn tôi là người bảo vệ đầu tiên, và kiên định nhất của nó.
(Hết)