Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phiên ngoại 1: Thái
Ta vốn là con tướng môn, từ nhỏ đã theo phụ thân xông pha sa trường.
Ta chưa nghĩ nữ nhi thì nên sinh bức tường viện.
Khi lực ta càng ngày càng lớn, triều bắt đầu lan truyền lời đồn phụ thân ta có ý làm phản.
Chúng ta một trung thành đời, vậy mà Hoàng lại không tin.
Mười lăm tuổi, phụ thân không thể cưỡng lại lời khuyên từ đại triều, đành đưa ta vào cung.
Ta tưởng , sự hy sinh ta sẽ đổi lại bình an cho gia đình.
nhưng lâu, họ lại gán cho phụ thân ta tội mưu phản.
Liên luỵ cửu tộc.
Hoàng khi ấy đang sủng ái ta, giữ lại mạng sống cho ta.
Còn ta, mãi mãi không thể khỏi cung.
Đàn ông luôn coi mình là trung tâm thiên hạ,
lúc then chốt lại cần phụ nữ đem thân cứu mạng.
Họ vừa không thừa nhận giá trị nữ , lại không dám nhìn nhận sự vô dụng bản thân.
Sau cung xuất hiện một cô có hoàn giống hệt ta.
Nàng còn quá nhỏ, chỉ có thể gả cho Vương.
Giãy giụa, phẫn nộ, bất an.
Nàng vốn là một đoá hoa xinh đẹp, lại bị lũ đàn ông xé nát cánh một.
Ta và nàng ít khi lại.
Về sau, những gì ta trải đều lặp lại trên người nàng.
Nhưng nàng kiên cường hơn ta, như một đoá hoa mọc trên vách đá.
Dùng sự thông minh mình để phò tá Vương trở thành Hoàng hôm nay.
Ta hỏi nàng: “Vì sao lại cố gắng ?”
Nàng nói: “ cung , chỉ khi đứng ở nơi cao nhất mới có tự ngang hàng. Ta không muốn có ai phải sống cả đời như tỷ và ta nữa.”
Toà cung điện tráng lệ , khác nào một giam, giam cầm trái tim ta, nhốt chặt thân xác nàng.
người mong bước vào nơi , hoá chỉ là tự đeo vào một chiếc gông xiềng.
Phiên ngoại 2: Hoàng
Hồi nhỏ có một vị hoà thượng què chân ta xem bói.
Ông nói: “Tĩnh đối quan vi hoài nhật nguyệt, uy lâm lục viện thủ Khôn Ninh.”
Phụ thân nhíu mày, đưa ông ta mười lượng bạc.
Ta nghe hiểu gì, chỉ từ đó về sau ta phải học rất nhiều thứ.
Học lễ nghi, đọc sách, vẽ tranh, gảy đàn, đánh cờ vân vân.
Ta thường khóc lóc xin cha cho nghỉ học, nhưng ông không còn nuông chiều ta như trước.
Năm mười hai tuổi, ca ca cùng hoàng viết sách luận.
Ca ca là người thô kệch, gì.
Thấy người xung quanh cười nhạo huynh ấy, ta thật sự không đành lòng.
Không màng mẫu thân giữ lại, ta lao giữa sân điện.
“Khu vực Diêm Thành đang nạn đói hoành hành, lòng người hoang mang, e sẽ dẫn nổi loạn, thậm chí ăn thịt người.”
Chỉ cần nhìn một lượt, ta đã phải đối sách sao.
“Bệ hạ, nữ có một lời, không có nên nói không.”
Phụ thân lao định kéo ta đi, hoàng ngăn lại, bảo ta nói.
“ nữ đề xuất: thứ nhất, mở kho phát lương, giúp Diêm Thành vượt khó khăn trước mắt.”
“Thứ hai, lập nghĩa thương, phát về thôn làng, dân tự thành lập kho nghĩa thương, mỗi năm trữ một phần lương thực để ứng phó khi xảy thiên tai.”
“Thứ ba, vận động quyên góp, đại triều đóng góp bạc cứu trợ. Bạc phát xuống, nâng giá thu mua lương thực, sau khi tích trữ đủ thì mở kho bán giá rẻ, vừa đảm bảo nguồn cung cho Diêm Thành, vừa đánh vào đám thương tích trữ trục lợi.”
Hoàng thượng trông rất hài lòng, chỉ có phụ thân là chưa một lần giãn mày.
Một tháng sau, ta bị đưa vào cung, chỉ hôn cho Vương.
Rồi không lâu sau đó, phụ thân bị phán tội mưu nghịch, cả không ai thoát khỏi kiếp nạn.
Bức thư từ phủ đưa trở thành di ngôn cuối cùng phụ thân gửi cho ta.
“Phải sống cho tốt, nhất định phải che giấu tài năng.”
Theo kỳ vọng phụ thân, ta dần tan vào biển người, trở thành kiểu nữ mà mọi người mong muốn.
Sau , Thái phi sinh một bé trai.
Hoàng thượng vì muốn củng cố quyền lực cho một , liền đem con ta khi chưa chào đời chỉ hôn cho đứa bé ấy.
Con ta phải là người vui vẻ nhất gian.
Muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc.
Muốn rong ruổi giang hồ, ta sẽ gật đầu.
Dù có phải tranh, ta phải vì con mình tranh một con đường.
lâu, Thái thất , Vương lên ngôi, ta trở thành Hoàng .
Sau đó nữa, cung lại đưa vào một bé .
Mười tuổi, nhỏ hơn cả ta năm xưa.
Con bé gầy gò, đôi mắt đen nhánh ngập tràn bất an.
Thấy bị cung đẩy đẩy lại, ta không nỡ.
Cầu xin Thái thu nhận .
Về sau, khi muốn rời khỏi hoàng cung, ta liền thuận theo ý .
Đó là con đường muốn đi, ta và không giống nhau, không cần giống nhau.
Sau khi Hoàng băng hà, ta gạt bỏ mọi phản đối, cuối cùng bước lên đỉnh cao quyền lực.
Nhìn quần quỳ lạy bên dưới, ta ban bố thánh chỉ đầu tiên:
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng chiếu :
“Từ hôm nay, nữ và nam địa vị ngang nhau, phép tham gia khoa cử,
“ vào triều làm quan, tự lựa chọn hôn .
“Khâm thử.”
Tự nữ chưa giờ là nam ban cho,
mà là hệ nữ nối tiếp nhau chống đỡ.
Chim bằng cưỡi gió bay cao chín vạn dặm.
Gió đừng dừng lại.
Thuyền nhẹ thổi , vượt Tam Sơn.
HẾT