Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Cô ta giận dữ nhìn tôi, giơ tát lại.

Nhưng Phó Cận Ngôn giữ chặt.

, cô đừng điên được không!”

bật cười lạnh:

“Anh nghĩ như vậy là thoát khỏi tôi sao? Phó Cận Ngôn, cả đời này anh cũng đừng mong thoát được!”

Phó Cận Ngôn sững người, ánh mắt dần trầm xuống.

Anh như người ta cướp mất toàn bộ oxy.

Không còn sức phản kháng.

thản đón chờ cái chết.

Bỗng nhiên, một cô gái bước đến bên cạnh anh.

Rõ ràng trông cô ấy gầy yếu, mong manh, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên .

“Cô nói xong chưa?”

“Nói xong rồi mời cô tránh đường, tôi phải về nhà rồi.”

4

Vừa ngồi xe của Phó Cận Ngôn, anh trai tôi lại gọi video đến.

Dù anh ấy hơi kiểm soát em gái quá mức, nhưng lần này tôi thật sự phải cảm ơn anh, cuộc gọi này đến rất đúng lúc.

“Sao rồi, Phó Cận Ngôn có em về không?”

Tôi xoay camera về phía ghế lái, nơi Phó Cận Ngôn ngồi.

“Anh ấy em về anh yên tâm. À, tối nhớ cho lũ chuột anh nuôi ăn đấy, đừng để anh về nhà thấy chết đói.”

Thật sự không nói được câu nào có ích.

Tôi khẽ chửi:

rồi, không để anh tuyệt tự đâu.”

Kể ngày đó, tôi Phó Cận Ngôn đã không còn xa lạ .

Tôi ra ngoài , cần gửi anh địa , anh đến đón tôi đúng giờ.

bè xung quanh hay tò mò , có phải anh là trai mới của tôi không.

Đến giờ ăn, chưa cần tôi mở miệng, Phó Cận Ngôn đã mang theo đồ ăn vừa , gõ cửa đến nấu cho tôi.

Phải nói, nghề của Phó Cận Ngôn còn hơn xa anh trai tôi.

Đến mức anh trai tôi mỗi ngày đều thấp thỏm :

“Có phải đợi anh ra nước ngoài về, em đã thành em gái của người khác rồi không?”

Giọng điệu đầy chua chát.

Tôi nhìn người đàn ông đeo tạp dề bếp nấu ăn, uống hộp sữa chua anh mang đến.

“Đó không phải do chính anh đặt anh ấy vào em sao?”

Anh tôi cười hì hì:

“Nói đến đây anh thật sự tự hào đấy. Em không đâu, Phó Cận Ngôn này thường không ai dám nhờ vả gì cả, đừng nói là nấu . Phải là anh! Xem ra dù miệng lưỡi cứng rắn, nhưng lòng vẫn rõ anh mới là người anh em tốt nhất!”

Tôi lắc đầu ngán ngẩm, lập tức cúp .

Tôi Phó Cận Ngôn vừa ngồi xuống ăn .

Tiếng chuông cửa bất ngờ vang .

Phó Cận Ngôn bảo tôi cứ ăn trước, rồi đi mở cửa.

Vừa mở, ôm một thùng mực tạt thẳng vào mặt Phó Cận Ngôn.

“Phó Cận Ngôn? Sao lại là anh, đàn bà kia đâu?”

“Tôi không tạt anh đâu.”

Mực đen theo gương mặt góc cạnh của Phó Cận Ngôn chậm rãi chảy xuống.

Anh không vội lau.

Tôi nhặt nửa thùng mực còn lại dưới đất, không do dự tạt thẳng vào người .

gào chửi rủa:

tiện nhân! Tôi Phó Cận Ngôn sống chung năm nhất đại học! Tôi anh ấy mới là một đôi!”

Tôi tĩnh khăn cho Phó Cận Ngôn:

“Phó Cận Ngôn thời đại học vốn là một kẻ ăn lêu lổng. Chân thành khuyên cô nên đi khám tâm thần.”

bảo vệ tòa nhà lôi đi.

Tôi quay vào nhà, thấy Phó Cận Ngôn nhìn tôi bằng một ánh mắt khó tả.

“Em không sợ sao?”

Tôi thở ra một hơi:

“Sợ chứ.”

Anh chậm rãi lau đi vết mực cuối cùng:

“Chuyện tôi thời đại học, sao em ?”

Tôi cười gượng:

“Đó không phải do anh tôi sao, anh ấy hay kể mà.”

Phó Cận Ngôn nheo mắt nhìn tôi:

“Hồi đó tôi còn chưa thân với anh em.”

“Có lẽ là anh ấy đã để ý đến anh khi đó rồi.”

Tôi lúng túng chuyển chủ đề.

Không thể nói thật rằng người để ý không phải anh trai tôi, mà là tôi.

May mà Phó Cận Ngôn cũng không truy .

đã địa nhà tôi, không chừng còn quấy rối .

Tôi sống một mình, ít nhiều cũng thấy không an toàn.

Nhưng giờ ra ngoài tìm nhà thuê khó mà tìm được chỗ tốt ngay.

“Tôi có một căn hộ để không, hay em qua đó ở tạm?”

Phó Cận Ngôn cầm lấy cốc nước uống một ngụm.

“Nếu em lo lắng, tôi không ở đó. Nhưng khu đó cùng khu với nhà tôi hiện tại, cần tìm tôi cũng tiện hơn.”

“Em không lo, dù sao anh cũng sắp 25 tuổi rồi.”

Phó Cận Ngôn sặc một cái:

“Gì cơ?”

“Không có gì.”

Nhà Phó Cận Ngôn cách chỗ tôi ở khá xa.

Tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nghe tiếng nhạc dịu nhẹ xe, không lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, trên người tôi phủ một chiếc áo vest.

Phó Cận Ngôn đứng một mình dưới ánh đèn đường.

Bóng anh kéo dài ánh sáng mờ nhạt.

Phó Cận Ngôn.

Hiện tại anh đã có công ty riêng, thành công thoát khỏi nơi mà anh từng ghét nhất.

Nhưng sao trông anh vẫn buồn bã, giống hệt như lần đầu tiên tôi gặp anh.

5

“Áo khoác.”

Tôi mở cửa xe, vỗ nhẹ vai Phó Cận Ngôn.

Anh sững người nửa giây rồi mới quay đầu :

“Tỉnh rồi?”

“Ừm.”

“Đi thôi, tôi em vào.”

Nhà của Phó Cận Ngôn không lớn cũng không mới, nhưng rất sạch .

“Căn nhà này trước kia mẹ tôi , sau khi bà rời đi không còn ai ở .”

Anh giúp tôi đặt hành lý xong, tôi ra ngoài ít đồ dùng sinh hoạt anh trai tôi lại gọi đến.

“Anh muốn về nước! Ngay lập tức, ngay bây giờ, anh phải về!”

“Em gái, anh nghe nói hôm nay nhà ta người ta phá rồi! Em lưu lạc ngoài đường rồi đúng không? Này, em ở đâu đấy?”

Tôi im lặng vài giây, chậm rãi nói:

“Ở nhà Phó Cận Ngôn.”

Anh trai tôi nhìn kỹ nền phía sau, giọng bỗng cao hẳn :

“Quả nhiên là anh em chí cốt! Em ở căn hộ trống mà cậu ta để lại phải không? Nghe nói đó là nơi mẹ cậu ta từng ở, nên cậu ta không cho thuê, cũng không cho ta ở, thậm chí chính mình cũng không nỡ ở! Vậy mà giờ lại vì anh… à không, vì em gái anh, mà chịu phá lệ, anh cảm động quá, tình anh em này!”

Tôi không chút khách khí cắt ngang ảo tưởng của anh trai.

“Anh, bọn em phải ra ngoài rồi.”

6

Suốt kỳ nghỉ hè, tôi đều ở nhà Phó Cận Ngôn.

Dạo gần đây anh bận khởi nghiệp, có lúc không kịp nấu hộp mang về ăn cùng tôi.

Tôi vốn không thích đi du lịch, hầu hết thời gian đều ở nhà không ra ngoài.

Cũng có chút buồn chán.

Tôi tiện đăng một bài trên vòng bè để xin ý tưởng.

【Có hoạt động giải trí nào phù hợp cho người lười không?】

Anh trai tôi là người luận đầu tiên: 【Đọc sách nhiều, xem báo nhiều, yêu đương ít thôi!】

Tôi không do dự, lập tức xóa luận đó.

Nửa tiếng sau, đã có không ít luận xuất hiện.

Suy nghĩ một hồi, tôi quyết vẫn nằm lướt điện thoại.

Tối hôm đó, Phó Cận Ngôn mang tới cho tôi.

lúc ăn, anh bất ngờ :

“Muốn ra ngoài không?”

Tôi sững người, nhận ra mình ở nhà anh gần một tháng mà chưa từng ra ngoài vui .

“Ra ngoài ?”

“Ừ, em có nơi nào muốn đi không?”

Tôi nghĩ ngợi:

“Hay ta đi xem phim?”

Phó Cận Ngôn không suy nghĩ liền gật đầu:

“Được.”

Tại rạp chiếu phim

Nhân viên nhìn tôi Phó Cận Ngôn, :

“Anh chị có muốn combo đôi không?”

Rạp chiếu có gói ưu đãi dành cho các cặp đôi, hai vé tặng một xô bắp lớn đồ uống, kèm mười xu gắp thú.

“Em thích không?”

Phó Cận Ngôn nhận ra ánh mắt tôi cứ dừng lại trên Doraemon gắp thú.

Anh trả tiền xong, mười xu cho tôi:

“Phim còn chưa chiếu, anh ra ngoài nghe điện thoại, lát tìm em.”

“Ừm.”

Tôi thử gắp hai lần, đều trượt.

Lúc đó, một đôi tình nhân khác cũng để ý Doraemon.

“Anh ơi, em không quan tâm, em muốn Doraemon đó!”

“Nghe chưa? Cô có thể nhường chút không? Đã không gắp được mà còn giữ .”

Tôi phản bác:

“Tới trước được trước. Tôi chưa nói tôi bỏ, xếp hàng không được sao?”

Cô gái lập tức khóc:

“Anh ơi, cô ta hung dữ với em!”

“Thế này nhé, cô gắp thêm lần , nếu trúng, không những tặng cô Doraemon mà còn cả năm mươi xu này. Nếu không trúng, cô xin lỗi gái tôi.”

Thật quá đáng.

Nếu dễ trúng vậy, chắc chủ tiệm phá sản rồi.

Tôi lười đáp, cho hai xu vào , chuẩn điều khiển cần gắp.

Bỗng một đôi to phủ tôi, dẫn tôi thao tác.

Tôi nín thở.

Cơ thể hơi nghiêng về phía sau, liền dựa vào lồng ngực rắn chắc của Phó Cận Ngôn.

Toàn thân tràn ngập mùi hương của anh.

Đầu óc tôi trống rỗng, chẳng anh đã gắp Doraemon kiểu gì.

Anh cúi người, lấy thú bông khay, cho tôi.

“Sao thế? Mặt đỏ rồi kìa.”

“À, không sao, chắc bên hơi nóng.”

“Nhìn trai người ta đi, một phát trúng ngay. Nhìn lại anh, vừa xấu vừa vô dụng, đến gắp thú còn chẳng xong.”

Cô gái kia tức giận trách móc.

Phó Cận Ngôn xoay người, gương mặt lạnh lùng nhìn họ:

“Hai người vừa rồi làm cô ấy sợ. Nói xin lỗi.”

Cậu trai lắp bắp:

“Xin lỗi.”

Rồi vội kéo gái bỏ đi.

Nhìn họ vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa, Phó Cận Ngôn dựa vào gắp thú, cúi đầu tôi:

“Hết giận chưa?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương