Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôi chạy mãi, chạy mãi.
Cuối cùng mới thoát được đám người kia.
Anh hất tay tôi ra, khinh khỉnh nhìn đồng phục tôi mặc:
“ sinh cấp 3 của Trung?”
“Sao? Khinh thường sinh cấp 3 ?”
“Em nói một đại bá như anh, đậu Hoa Đại để rồi biến thành một tên côn đồ tóc vàng? Thật phí phạm gương mặt này.”
Phó Cận Ngôn bình thản lau máu tay:
“Thà rằng không có gương mặt này.”
“ sao? Dù không thay đổi được ngoại hình, nhưng anh định dùng cách này để đuổi ?”
“Tại sao cứ phải cố chấp một việc? Đời người dài thế, có biết bao thứ để làm, có vô số điểm tựa tinh thần để tìm. Anh đã đạt được mục tiêu cả đời nhiều người không với tới, hà tất phải vì một chút sóng gió nản chí? Tìm thêm những điểm tựa khác, dù một cái sụp đổ, anh vẫn còn vô số thứ khác để chống đỡ cuộc đời.”
Sau này, tôi nghe về Phó Cận Ngôn từ anh trai.
Anh nói Phó Cận Ngôn không giống bất cứ người bạn nào của anh ấy.
Trong khi sinh viên đại khác yêu , tận hưởng tuổi trẻ.
Phó Cận Ngôn , khởi nghiệp, kiếm tiền.
Bạn bè xung quanh đếm đầu ngón tay, chỉ có anh trai tôi mặt dày theo đuổi tình bạn với anh.
Còn tại sao tôi thích Phó Cận Ngôn ư?
Rất đơn giản.
Anh ấy đẹp trai.
tôi vốn có thành kiến tốt với người thông minh.
đời này, đàn ông vừa hội tụ cả hai yếu tố ấy hiếm như lông phượng sừng lân.
Huống hồ, còn là một người vừa đẹp trai, vừa thông minh đến cực hạn như Phó Cận Ngôn.
12
Tôi Phó Cận Ngôn chính thức ở nhau.
tôi thống , tạm thời giấu này với anh trai tôi.
Chỉ cần công ty không quá , anh sẽ đến Hoa Đại tìm tôi cơm.
Mỗi đến, anh đều mang quà cho tôi.
Tiểu Vũ cảm thán:
“Yêu người hơn tuổi vẫn là sướng .”
Nhưng rồi một tháng, hai tháng…
Đã gần nửa năm, giữa tôi Phó Cận Ngôn thậm chí còn hôn môi lấy một .
Tôi đã nhiều dò xét, nhưng anh luôn lấy đủ lý do để tránh né.
Nói là yêu, thực chất chỉ là cả hai công nhận danh phận bạn trai bạn gái hơn trước một chút.
Tiểu Vũ bạn trai mới quen hai tháng đã hôn nhau không biết bao nhiêu .
Đêm giao thừa.
Tôi cố tình chọn một nơi thật xa trường, rủ Phó Cận Ngôn xem pháo hoa.
tôi đến một quán bar gần bờ sông.
Gió sông, âm nhạc, rượu.
Tất cả đều kích thích các giác quan của tôi đến cực hạn.
Khi pháo hoa nở bung rực rỡ .
Tôi nắm lấy cổ áo Phó Cận Ngôn, hôn đôi môi lạnh lẽo của anh.
“Phó Cận Ngôn, không được đẩy em ra.”
Tôi từng yêu , cũng không biết cách hôn, chỉ biết liều mạng mút lấy môi anh.
Nụ hôn này, kết thúc vẫn không thỏa mãn.
Tôi giận dỗi đẩy anh ra.
Phó Cận Ngôn bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, hơi thở dồn dập:
“Thật ra… nhà anh cũng gần đây.”
“Hay là tối nay về ngủ?”
13
Tối , không biết đã uống bao nhiêu.
kịp bấm mật mã, Phó Cận Ngôn đã ôm lấy sau gáy tôi, hôn tới tấp.
Cả người tôi mềm nhũn trong vòng tay anh.
Mật mã nhập sai vài .
Phải nhập lại nhiều mới mở được cửa.
tôi loạng choạng bước phòng ngủ.
Lúc anh đặt tôi xuống giường, tôi thoáng ánh anh có chút lưỡng lự.
Tức giận, tôi kéo anh xuống giường, lật người đè anh.
“Phó Cận Ngôn, đủ rồi. Em không muốn yêu một kiểu Plato đâu.”
Tôi tháo từng chiếc cúc áo sơ mi của anh:
“Em muốn ngủ với anh. Nếu anh không cho, ta chia tay sớm !”
Ngay khoảnh khắc , anh hôn môi tôi.
Nhanh chóng đảo ngược thế trận.
Tôi cũng không biết quần áo đã rơi xuống đất thế nào giữa hỗn loạn.
Chỉ biết.
Đêm , cơ Phó Cận Ngôn.
Đầy những dấu hôn của tôi.
14
Sáng hôm sau.
Cả người tôi đau đến mức không ngồi dậy nổi.
Điện thoại hiện hàng loạt tin nhắn đọc.
Tôi mở ra xem, không ngờ anh trai tôi đã gửi hơn 99+ tin nhắn.
【Chuyển khoản 2000.】
【Chúc mừng năm mới.】
【Người đâu? Ngủ sớm ?】
【Thôi được, em là cún FA, hehe, còn anh có vợ rồi.】
【, anh với dâu quyết định vài hôm nữa sẽ về nước Tết.】
…
Tôi hoảng hốt bật dậy khỏi giường.
Nghĩ đến tối qua, lại nhớ đến việc anh trai ghét cay ghét đắng tôi yêu .
Tốt là nên tránh tạm một thời gian.
Nhưng vừa định lén chuồn, đã Phó Cận Ngôn bắt gặp.
Anh nhướng mày:
“Không định sáng xong mới sao?”
Ánh tôi nhanh chóng dừng lại chiếc tạp dề anh đang mặc.
trong… trống không.
“Thôi khỏi .”
Phó Cận Ngôn đặt chiếc sandwich xuống:
“Sao thế? Không khỏe ?”
“Anh trai em…”
Tôi giơ điện thoại:
“Anh ấy đã quay lại với Từ Chi rồi.”
“Họ sắp về nước.”
“Phó Cận Ngôn, hay là ta tạm chia tay một thời gian, để tránh phiền phức.”
“Em muốn chia tay?”
Phó Cận Ngôn bỗng ửng đỏ.
“Em chán rồi sao?”
“Không phải…”
Tôi không biết phải giải thích thế nào.
Phó Cận Ngôn bất ngờ siết lấy cổ tay tôi, áp người hôn xuống.
Nước trượt khỏi khóe anh.
“Cố Dương, anh chính là con chó em nuôi! Em muốn thuần phục hay trêu đùa thế nào cũng được, chỉ cần đừng nhắc đến chia tay!”
15
“Đinh dong.”
Tiếng chuông cửa vang .
Tôi vội vàng đẩy Phó Cận Ngôn ra.
“Phó Cận Ngôn, cậu có ở nhà không? Em gái tôi không ở nhà, cậu có biết nó đâu không?”
Là anh trai tôi.
Sao anh ấy về nhanh thế này.
Tôi lập tức chuồn phòng, thay bộ đồ khác, chỉnh lại mái tóc rối bù.
Khi bước ra, tôi giả vờ tự nhiên chào hỏi:
“Anh, trùng hợp ghê, em đến nhà anh Cận Ngôn sáng.”
Anh trai tôi lập tức nhìn Phó Cận Ngôn đầy cảm kích:
“Nhờ có cậu đấy, Phó Cận Ngôn. Em gái tôi không chạy theo tên tóc vàng kia, làm anh trai như tôi thật sự yên lòng.”
Từ Chi mỉm cười:
“Có một người đẹp trai như Phó Cận Ngôn cạnh, cái nhìn của Dương Dương chắc chắn đã cao hơn nhiều, sao còn để đến mấy tên khác nữa.”
“Này, Phó Cận Ngôn, cổ cậu gì thế? Yêu rồi hả?”
Anh trai tôi chỉ dấu hickey cổ anh, cười phá :
“Thật không tin nổi, cậu cũng biết yêu cơ đấy.”
Tôi lúng túng giả vờ nói xong sẽ về.
“Ơ kìa em gái, từ bao giờ mấy vui thế này em không hứng thú nữa ?”
“Phó Cận Ngôn, cậu mau nói xem, bạn gái cậu thế nào, nhỏ tuổi hơn cậu hả, gia đình họ có đồng không?”
Phó Cận Ngôn liếc tôi một cái:
“Ừ, nhỏ hơn tôi. Gia đình… chắc là không thích lắm.”
“Nhỏ hơn , không sao, trưởng thành rồi thì được. Với gương mặt này, gia đình họ sao không đồng chứ?”
“Nếu là cậu, cậu có đồng không?”
Anh trai tôi nhìn tôi một cái rồi cười:
“Có gì để so sánh đâu, em gái tôi đâu phải bạn gái cậu.”
Anh vẫn còn đắc vì “em gái ngoan” của mình yêu .
“Hồi cấp ba em gái tôi thích một thằng tóc vàng. Tôi từng lục được bức ảnh chụp sau lưng hắn trong ngăn bàn của nó, tôi suýt thì đánh chết thằng .”
Khóe môi Phó Cận Ngôn khẽ giật:
“ .”
Cả nhóm lại trò thêm một lúc lâu, rồi anh trai tôi quyết định đưa dâu ra ngoài dạo chơi.
Anh nhắc Phó Cận Ngôn lát nữa nhớ đưa tôi về nhà.
Ngay khi họ vừa rời , Phó Cận Ngôn lập tức hôn tôi dữ dội:
“Chủ nhân của bức ảnh … là anh phải không?”
“Ừ.”
Nụ hôn của anh trở nên mãnh liệt hơn.
Đúng lúc ấy, cửa bỗng đẩy ra từ ngoài.
“Phó Cận Ngôn, tôi để quên túi xách…”
Anh trai tôi trông cảnh trước , cả người như sét đánh trúng.
Rất lâu sau, anh mới hét chói tai:
“Phó Cận Ngôn, cậu thật khốn kiếp! Tôi coi cậu là anh em, còn cậu lại cướp em gái tôi ?!”
16
Anh trai tôi đã đánh Phó Cận Ngôn một trận.
Tôi Từ Chi phải khuyên mãi, anh ấy mới chịu nguôi giận phần nào.
“Cậu từng yêu ai, hóa ra là để nhắm em gái tôi?”
“Cậu để nó từ khi nào?”
“Tôi thật sự cạn lời rồi.”
Anh trai tôi gọi Phó Cận Ngôn ra ban công.
Hai người không biết đã nói gì với nhau.
Từ Chi an ủi tôi:
“Yên tâm , anh trai em có chừng mực.”
Nửa tiếng sau.
Anh trai tôi Phó Cận Ngôn mới bước .
“Không phải nể mặt cậu đã nuôi em gái tôi trắng trẻo mịn màng thế này, tôi chắc chắn sẽ tính sổ với cậu.”
17
“Anh nói gì với anh trai em anh ấy lại bỏ qua cho anh ?”
Sau bữa tối, Phó Cận Ngôn cùng tôi dạo bước bờ sông.
“Anh lập quân lệnh. Hứa sẽ chứng minh cho cậu ấy , anh có cho em một tương lai.”
Tôi khẽ cười khẩy:
“Nói như em sẵn sàng lấy anh .”
Phó Cận Ngôn bỗng dừng lại, siết chặt tay tôi:
“Dương Dương.”
“Anh mình rất may mắn.”
“ lúc tăm tối của cuộc đời, đã gặp được em… rồi còn có gặp lại em.”
Dù chẳng biết tương lai ra sao.
Nhưng tôi tin.
Tình yêu tồn tại.
có xua tan nỗi sợ hãi về ngày mai.
(Kết thúc)