Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau chuyến công tác tại Seoul và gặp gỡ tình cờ Ngọc Linh, tôi nhận ra quá khứ đã thực khép lại. Tôi không còn thấy kỳ sợi dây liên kết nào Minh Quân hay Ngọc Linh. Họ còn là những ký ức đã cũ, không còn sức mạnh chi phối của tôi.
Công của tôi ngày càng thăng hoa. Dự án quốc tế thành công rực rỡ, mang lại doanh thu lớn công ty và khẳng vị thế của tôi trong ngành. Tôi giao thêm trọng trách, và tôi đón nhận chúng một tinh thần phấn khởi.
Tôi dành phần lớn thời gian công và những sở thích cá nhân. Tôi tiếp tục tập yoga, thiền , và dành thời gian những chuyến đi khám phá. Tôi muốn một đời trọn vẹn, không kỳ điều gì cản trở.
Quân vẫn là bạn thiết của tôi. Văn phòng kiến trúc của ấy phát triển nhanh, và ấy cũng bận rộn. Nhưng chúng tôi vẫn luôn dành thời gian nhau, dù là những gọi ngắn ngủi hay những cà phê vội vã.
Chúng tôi không bao giờ nói tình , cũng không bao giờ đặt áp lực lên mối quan hệ của mình. Chúng tôi đơn giản là những bạn tốt, những đồng hành trên con đường phát triển bản .
Một ngày nọ, tôi nhận tin nhắn từ một đồng nghiệp cũ, kể Minh Quân đang gặp khó khăn. ta đã mất hết tài sản, không còn chỗ ở ổn , và đang phải vật lộn những khoản nợ lớn.
Tôi không hề ngờ. là cái giá mà ta phải trả những hành động của mình. Tôi không thấy vui sướng, cũng không thấy buồn bã. là một xác nhận luật nhân quả luôn tồn tại.
Tôi không kể này mẹ. Tôi không muốn họ phải lo lắng hay bận tâm một đã không còn liên quan đến đời tôi. Tôi muốn họ yên bình, hạnh phúc.
Trong một họp báo lớn của công ty, tôi đã có một bài phát biểu quan trọng hướng phát triển trong tương lai. Tôi tự tin đứng trên sân khấu, chia sẻ những ý tưởng của mình. Tôi nhận những tràng pháo tay nồng nhiệt từ khán giả.
Sau họp báo, phóng viên đã vây quanh tôi, đặt câu hỏi công , những thành công của tôi. Tôi trả lời một khéo léo và chuyên nghiệp, không kỳ câu hỏi nào đi chệch khỏi trọng tâm.
Tôi nhận ra mình đã thực trưởng thành. Tôi không còn là cô gái ngây thơ, dễ bị tổn thương như trước đây. Tôi đã học đối mặt thử thách, bảo vệ bản và một đời ý nghĩa.
Tôi không còn tìm kiếm công nhận từ khác. Tôi cần công nhận từ chính bản mình. Tôi biết mình là ai, mình muốn gì, và mình sẽ làm gì đạt điều .
Một tối, khi tôi đang ngồi đọc sách trong căn phòng của mình, mẹ tôi gõ cửa. Bà mang vào một tách trà nóng và ngồi xuống bên cạnh tôi.
“An, con có biết không,” mẹ nói, giọng điệu nhẹ nhàng. “Mẹ và tự hào con. Con đã vượt qua khó khăn một mạnh mẽ. Con đã trở thành một phụ nữ tuyệt vời.”
Tôi mỉm cười, ôm lấy mẹ. “ ơn mẹ. Nhờ có mẹ, con mới có thể vượt qua tất cả.”
tôi cũng thường xuyên gọi điện hỏi thăm. Ông luôn ủng hộ quyết của tôi, dù là công hay cá nhân. Tình yêu thương của mẹ là điểm tựa vững chắc nhất của tôi.
Tôi nhận ra , dù có biến cố, nhưng tình yêu thương gia đình là thứ duy nhất không bao giờ thay đổi. là bến đỗ bình yên nhất, nơi tôi có thể trở sau giông bão.
Tôi không còn thấy cô đơn nữa. Tôi có công yêu thích, có những bạn thiết, và có một gia đình luôn yêu thương, ủng hộ tôi. là tất cả những gì tôi cần hạnh phúc.
Tôi biết con đường phía trước còn điều ngờ. Nhưng tôi không còn sợ hãi nữa. Tôi đã sẵn sàng đón nhận thứ, một trái tim mở rộng và một tinh thần lạc quan.