Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
quan thuyền khí thế ngút trời ấy, vậy mà dừng kịp lúc!
Ngay trước khi nghiền nát thuyền ta!
Làn sóng lớn do lực quán tính tạo ra, ập tới cuồn cuộn!
Thuyền nhỏ của ta chao đảo dữ dội!
Như một lá rơi trong cơn cuồng phong!
“A——!” Xuân Đào hét to, ôm lấy mạn thuyền!
Ta cũng ôm An An, cả người nghiêng ngả, suýt nữa bị hất văng ra ngoài!
khăn lắm mới giữ được thăng bằng.
Thuyền nhỏ vẫn đang rung lắc dữ dội.
quan thuyền ấy, như một con mãnh thú im lìm, neo đậu cách đó không xa.
boong.
Bóng người nhấp nhô.
Tựa như có người đang nhìn về phía này.
Luồng sáng chói mắt lần nữa quét thuyền ta.
Ta theo bản năng .
Lấy mình che An An.
Trái tim nhảy lên tận cổ họng.
Thuyền quan …
Là của nơi nào?
Cầu trời đừng là…
Một nói lạnh lùng uy nghiêm, pha lẫn chút chịu không dễ nhận ra, xuyên màn mưa vang vọng từ cao của quan thuyền:
“Chuyện gì vậy?”
nói này…
Tựa sấm sét vang rền!
Đánh thẳng xuống ta!
Toàn máu huyết, trong khoảnh khắc ấy, như lập tức đông cứng!
Lạnh thấu xương!
Ta cứng đờ ngẩng lên.
Dò theo hướng phát ra âm .
boong cao cao của quan thuyền.
Đèn đuốc sáng trưng.
Một nam nhân vận cẩm bào đen, dáng đứng thẳng tắp như tùng, đang chắp tay sau .
Mưa làm ướt bờ vai hắn.
Hắn hoàn toàn không để tâm.
đêm thổi bay mái tóc đen như mực.
Lộ ra gương khắc sâu trong ký ức, bao lần ám ảnh ta trong ác mộng.
Tuấn tú.
Lạnh lùng.
Ngạo nghễ mà nhìn xuống muôn người.
Năm năm trôi .
Không để bao nhiêu dấu vết gương ấy.
tích tụ thêm khí thế uy nghiêm nặng nề và… một tia mệt mỏi rất nhận ra.
Tiêu .
Đúng là hắn!
Hắn sao ở đây?!
Giữa đêm mưa ở Giang Nam?!
Ngay dòng sông dẫn huyện Hà này?!
Nỗi sợ khủng khiếp như rắn độc băng giá, chớp mắt quấn siết lấy trái tim ta!
Nghẹt thở!
Ta sầm xuống!
Ép sát An An vào lồng ngực!
Dùng tay áo rộng che kín!
Cả người run rẩy không cách nào kiềm chế!
Xong !
Bị hắn phát hiện !
Xuân Đào cũng nhận ra hắn.
Nàng tái nhợt cả , bịt miệng chính mình, suýt nữa kêu lên thất .
Thuyền nhỏ chao đảo vô vọng giữa sóng nước.
Thuyền hoảng sợ hồn phi phách tán, rạp người trước quan thuyền:“Quan gia thứ tội! Quan gia thứ tội! Tiểu nhân… tiểu nhân vội đưa bệnh nhân huyện xem đại … không… không nhìn thấy quan thuyền…”
Bên quan thuyền im lặng một thoáng.
Hình như có người ghé sát, nhỏ bẩm báo với hắn.
Nhịp tim của ta gần như ngừng .
Mỗi khoảnh khắc đều dằng dặc như thế kỷ.
Ánh mắt Tiêu .
Xuyên màn mưa lạnh .
Tựa hồ… khóa lên thuyền rách nát của ta?
Khóa lên… đứa bé mà ta đang cố ôm thật trong ?
Hắn có nhận ra ta không?
Có nhận ra An An không?
Không…
Không được…
“Để họ đi trước.”
nói băng giá của Tiêu lần nữa vang lên.
Mang theo khí thế ra lệnh không thể trái.
Cùng… một thoáng nhàn nhạt… có lẽ là ảo giác… mỏi mệt.
“Rõ!”
Người quan thuyền lĩnh mệnh.
thuyền khổng lồ từ từ nhích bên cạnh, nhường ra một lối nước hẹp cho thuyền ta.
Thuyền như được ân xá, vội vàng khom tạ ơn, luống cuống chống sào, mong nhanh thoát khỏi vùng nguy hiểm này.
Thuyền nhỏ lướt sát quan thuyền đồ sộ, ướt đẫm mưa lạnh.
Khoảng cách gần mức,
ta ngửi được hương tùng thoang thoảng phả ra từ phía quan thuyền.
Giống hệt mùi người Tiêu năm nào.
Ta thật thấp.
Mọi dây thần kinh kéo căng cực hạn.
Ta cảm nhận rất rõ.
Một ánh nhìn lạnh sắc bén.
Như có hình có chất.
Rạch xuyên màn mưa.
Đâm sâu lên ta.
Lạnh đau .
Không quay .
Không nhúc nhích.
Ngay cả thở cũng không thở mạnh.
biết dùng toàn bộ sức lực để che bảo đứa bé trong .
Như thể đó là phao duy nhất giữa biển chết.
Cuối cùng.
Thuyền nhỏ gắng gượng rời khỏi vùng áp lực của quan thuyền.
Tiến vào nước bình lặng phía trước.
Thuyền thở phào một hơi dài.
tăng nhanh tốc độ, hướng thẳng về phía ánh đèn bến tàu huyện Hà.
Ta vẫn ôm An An không buông.
lạnh toát.
Mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo.
Cảm giác như có mũi dao kề sát sau mới vừa tan biến.
Nhưng nỗi sợ hãi cuồn cuộn kia… vẫn chưa rời ta nửa tấc.
Hắn… thấy ta chưa?
nhận ra ta chưa?
Tại sao hắn ở đây?!
Là trùng hợp ư?
Hay là… lần theo dấu vết của ta?!
Ta không nghĩ tiếp.
thấy cả người lạnh .
Lạnh hơn cả mưa đêm nay.
“Mẫu …”
Trong ta, An An phát ra âm rên rỉ yếu ớt, xen chút nghẹn ngào,“An An chịu quá…”
mình nóng hừng hực của con, kéo ta ra khỏi cơn hoảng loạn tưởng như đánh gục lý trí.
“Bình tĩnh nào! An An ngoan! Sắp ! Sắp có đại chữa trị cho con !” Ta cố nén sóng cuộn trào trong , run rẩy mà an ủi đứa nhỏ.