Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

CHƯƠNG 1-5:

đáy mắt chàng bùng một trận cuồng phong hung bạo.

“Cưỡng đoạt ngươi?”

Chàng nghiến răng, một bóp chặt cổ ta!

Xương như muốn nứt .

Ta nghẹn tiếng kêu , thân mình run .

“Thẩm Vân Chiêu!”

Chàng gằn từng chữ,

“đừng diễn bộ liệt nữ trinh tiết trước mặt vương!”

Chàng giật mạnh ta tới gần, hơi thở nóng hổi lẫn mùi rượu phẫn nộ phả thẳng mặt ta:

“Nếu không phải ngươi tính toán từng bước, một nữ nhi quan ngũ phẩm như ngươi, dựa vào đâu vào vương phủ?

Dựa vào đâu leo giường vương?”

“Bây giờ ngươi toại nguyện rồi.”

Đôi mắt chàng, đen sâu như vực thẳm, mang theo sát ý độc địa, ghim chặt ta:

“Ngươi cho rằng, chỉ với miếng thịt này, vương sẽ thừa nhận?”

vương sẽ coi ngươi là đó?”

Bàn ấy buông .

Một cú hất mạnh.

Ta loạng choạng lùi lại mấy bước, lưng đập vào cạnh bàn lạnh toát.

Một cơn nhói quặn , lan xuống dưới.

Ta khụy người, hơi thở đứt quãng, mồ hôi lạnh túa như mưa.

“Vương !” Xuân Đào òa khóc, vội đỡ lấy ta.

không thèm nhìn ta lấy một cái.

Chàng như con mãnh thú bị chọc giận mất kiểm soát, lại vài bước rồi đột nhiên quay phắt người:

“Triệu Đức Toàn!”

Triệu Đức Toàn gần như ngã vào phòng:

“Có… có tài!”

!”

Chàng chỉ thẳng vào ta, giọng như búa rơi:

Lý mụ mụ !”

“Canh chừng vương !”

“Không có lệnh vương, nàng ta đứa… thịt thừa , không rời khỏi viện nửa bước!”

“Nếu xảy sơ suất…”

Ánh mắt chàng quét như lưỡi dao qua đám người dưới quyền:

ngươi, mang đầu tới gặp vương!”

“Dạ! Dạ! tài hiểu rồi! Rõ rồi!”

Triệu Đức Toàn mặt mũi trắng bệch, liên tục dập đầu.

cuối cùng nhìn ta một lần.

Ánh mắt ấy — băng giá.

Chán ghét.

Lãnh khốc.

Không có chút là nhiệt độ.

Không có chút là tình người.

Rồi chàng xoay người, thẳng.

Rầm — cửa lại đóng sập.

Ánh sáng ngoài kia, bị chặn hết phía sau.

Cũng khóa chặt mọi con đường sống ta.

Ta bị giam cầm hoàn toàn.

Cổng viện tăng gấp đôi canh gác.

Một giọt nước cũng khó thoát .

Một bà họ Lý phái “hầu hạ” ta.

Hầu hạ?

Là giám sát.

Bà ta theo ta như cái bóng.

Mắt đục nhưng sắc như chim ưng.

Tất cả đồ ăn thức uống đều phải qua bà ta.

Bất cứ thứ có thể làm hại tới đứa trẻ… đều bị chặn lại.

Kể cả cây trâm bạc mà ta đã mài nhọn cất giấu — cũng bị lục soát mất.

Ý … ta hiểu quá rõ.

Chàng muốn đứa trẻ này sống.

Ít nhất, là này phải sống.

Còn sau khi sinh

Ta không dám nghĩ tiếp.

Nỗi tuyệt vọng như dây leo u ám, trói chặt ta ngày đêm không buông.

Ta nuốt không trôi.

Đêm không chợp mắt.

Thịt da rút trông thấy.

Chỉ có dưới, đang mỗi ngày một chút… lẳng lặng nhô .

Như một dấu chứng tội, càng càng rõ ràng.

Như một quả bom đang âm thầm lớn dần.

Chỉ chờ một khắc sẽ nổ tung.

Xuân Đào lo phát cuống, mà chẳng có cách chi giúp ta.

Chỉ biết vừa chạy quanh, vừa lén lau nước mắt.

“Vương … người cố gắng ăn chút tiểu chủ …”

Nàng không dám là “đứa nhỏ”, chỉ dám dùng hai chữ “tiểu chủ ” khiêm nhường.

Ta nhìn mâm thức ăn tinh mỹ trên bàn.

Không có nổi một tia thèm ăn.

dạ cứng như có tảng đá chèn ngang.

“Xuân Đào…” Ta khẽ , giọng khàn khó nghe.

“Nghĩ cách… hỏi thử… bên Thính Tuyết … tình hình thế nào.”

Như Yên.

Nỗi chí mạng .

Còn ta… chỉ là cái gai đâm vào ánh trăng chàng.

Giờ cái gai ấy, lại mang thai.

Làm sao nàng chịu ?

giam ta ở đây — là ghê tởm ta?

Hay muốn bảo vệ nàng ta khỏi ta?

ta tổn thương nàng?

Xuân Đào thoáng sững người rồi gật đầu thật mạnh:

tỳ… sẽ thử!”

Thông tin khó khăn như rút từ kẽ răng.

Phủ bị canh nghiêm như nhà ngục.

Xuân Đào chỉ có thể từ miệng bà đưa cơm mà dần dần moi .

Vài ngày sau — cuối cùng cũng có tin.

“Vương …”

Xuân Đào tranh thủ Lý mụ mụ đang giám sát sắc thuốc, vụt sát bên ta, run nhẹ giọng,

tỳ nghe nói… bên Thính Tuyết cô nương… hình như… ngã bệnh lần nữa!”

Tim ta khẽ giật thắt.

“Ngã bệnh? sao?”

“Nghe nói… bị kinh !”

Xuân Đào nuốt cứng một hơi, mặt căng thẳng:

giấu kĩ lắm…

tỳ lén đặt bạc , bà ấy mới khe khẽ nói… có lẽ… là chuyện vương người có thai… đã lan sang Thính Tuyết …”

Đúng như ta đoán.

Ta khép mắt lại.

Lòng lạnh như ngâm dưới băng sông tháng Chạp.

hay tin… cô nương lập tức hôn mê!”

Xuân Đào nghẹn ngào, gần như khóc:

“Vương gia trông nàng suốt một ngày một đêm!

danh y kinh đều mời tới rồi!”

Ta mím môi.

Muốn cười.

Nhưng nụ cười lại đông cứng… như vết nứt chết trên đá.

Tâm bệnh sao.

Bị ta làm “kinh ” sao.

Như Yên ngất đúng quá khéo.

Một lần ngã … kéo hết lòng, thương xót về phía nàng.

đẩy ta xuống vực sâu không đáy hơn nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương