Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vì không thể nói chuyện, tôi bị đưa đến hầu hạ một người mù có lai lịch không rõ ràng.
Người mù ấy tinh thần không ổn định, tính khí cáu bẳn, nhưng lại chỉ dịu dàng với tôi.
Thế nhưng vào đêm trước khi anh ấy hồi phục thị lực, tôi bị người nhà đưa ra nước ngoài.
Chị gái tôi thay thế tôi, trở thành “liều thuốc tốt” của anh ấy.
Bốn năm sau gặp lại, tôi bị anh dồn vào tường, hoảng loạn buột miệng gọi:
“Anh rể, xin anh tự trọng.”
“Anh rể?”
Anh cười khẩy, phóng túng: “Tôi bị thần kinh, tôi thích chơi những thứ cấm kỵ.”
1
“Cô Hứa, rất vui vì cô đã gia nhập Trì Thắng.”
Tập đoàn Trì Thắng là đầu tàu của ngành công nghệ điện tử trong nước, quy trình tuyển dụng sàng lọc cực kỳ gắt gao.
Tôi bắt tay với bộ phận nhân sự, mỉm cười đáp: “Vinh hạnh của tôi.”
Không ai biết, để vào được phòng thương mại của Trì Thắng, tôi đã chuẩn bị suốt bốn năm trời.
“À đúng rồi, có một điều luật ngầm tôi muốn nói trước với cô, cái này không được nhắc đến trong khóa đào tạo.”
Quản lý hạ thấp giọng nói:
“Nếu đại boss có việc tìm đến tổ cô, mà tổ trưởng không có mặt, thì tuyệt đối đừng một mình đi gặp ông ấy.”
Đúng là nhiều lãnh đạo không thích cấp dưới vượt cấp báo cáo, nhưng luật ngầm này ở Trì Thắng, hình như còn có ẩn tình gì khác.
Tôi tò mò hỏi: “Đại boss… nghe nói là cháu trai Chủ tịch, mới nhảy dù về tháng trước đúng không?”
“Đúng vậy. Tính khí anh ta không tốt, không phải loại người chúng ta có thể chịu nổi.”
Thiếu gia nhà giàu có tính khí không tốt, chẳng có gì là lạ.
Tôi không để tâm, theo nhân sự đi về phía khu thang máy.
Người nhân sự vẫn ân cần dặn dò:
“Nếu một ngày nào đó cô thật sự không may đụng phải đại boss, nhớ giả câm đi, may ra còn thoát được.”
“Giả câm?”
Tôi ngạc nhiên, nhân sự gật đầu mạnh:
“Đại boss của chúng ta thích người câm.”
Thích… người câm?
Cái gu gì kỳ cục vậy?
Tôi còn đang bối rối thì đã theo người nhân sự đứng chờ trước khu thang máy.
Đúng lúc đó, thang máy dừng ở tầng này, cửa mở ra.
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ người bên trong.
Người nhân sự bên cạnh bất ngờ run bắn lên, đột ngột cúi gập người:
“Đại bo… Tổng giám đốc Lục!”
2
Đường nét gương mặt lạnh lùng sắc sảo, tạo nên một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, từ từ hiện rõ trong tầm mắt tôi.
Tôi bỗng nín thở, không thể tin nổi.
Cảm giác như quay lại khoảnh khắc lần đầu tiên gặp nhau năm năm trước.
Buổi chiều hôm đó tôi mở cửa nhà, đụng mặt với Lục Dã Trì năm hai mươi tuổi…
Ký ức ào ạt ập đến, đúng lúc ấy, Lục Dã Trì trong thang máy lơ đãng liếc nhìn tôi một cái.
Lúc đó tôi mới nhận ra, thì ra anh có đôi mắt màu hổ phách rất đẹp.
Trong thoáng chốc ngơ ngẩn, Lục Dã Trì đã bước ra khỏi thang máy hai bước, lạnh mặt nhìn tôi chằm chằm:
“Nhìn đủ chưa?”
Tôi sực tỉnh, vô thức lùi lại một bước, lúng túng: “…”
“Tôi là người ngoài hành tinh chắc? Cô nhìn tôi như thấy ma vậy?”
Giọng anh không hề có cảm xúc, càng khiến người ta khó đoán.
Không nghe ra là đang hỏi nghiêm túc, hay đang nổi giận.
Tôi nghẹn họng không biết đáp thế nào, nhân sự run run chen lời:
“Tổng giám đốc Lục, cô ấy là nhân viên mới…”
“Không cần giới thiệu mấy người không quan trọng cho tôi.”
Lục Dã Trì lạnh lùng ngắt lời, nhấc chân định rời đi.
Nhưng mới đi được một bước, anh bỗng quay đầu lại, ánh mắt khó đoán nhìn tôi chằm chằm:
“Cô là người câm à?”
Tôi không dám sơ hở, cắn răng đáp: “Không phải.”
Sắc mặt Lục Dã Trì lập tức đen lại, không hề che giấu: “Không phải thì giả câm làm gì.”
Nói xong anh quay đầu bỏ đi, để lại tôi đứng tại chỗ không nói nên lời.
Đúng là… cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ.
Tôi cúi mắt xuống, nhưng lại chẳng giận anh được.
Bởi vì trước kia, Lục Dã Trì mù, chưa từng thấy mặt tôi.
Hơn nữa, anh vẫn luôn nghĩ tôi là người câm.
3
Năm năm trước, kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học.
Cha nuôi đẩy tôi đến trước mặt Lục Dã Trì, nghiêm mặt dặn:
“Đây là khách đến nhà mình, từ hôm nay con phải hầu hạ cậu ấy.”
Ông ấy từng cảnh cáo tôi:
“Nếu không hầu hạ cậu ta cho tốt, đừng mơ đến đại học.”
Rồi quay sang Lục Dã Trì, lập tức đổi sang bộ mặt nịnh nọt:
“Cậu Lục, con bé này tuy bị câm, nhưng rất biết nghe lời, cậu cứ yên tâm sai bảo.”
Khi đó tôi vừa mới bị “đầu độc làm câm”, không nói được.
Còn mắt của Lục Dã Trì thì bị thương, luôn phải che bằng một lớp vải mỏng, không nhìn thấy gì.
Thế nhưng lần nào anh cũng ném chuẩn tách trà, khay cơm vào chân tôi, rồi gầm lên: “Cút.”
Tôi không phản ứng, cứ tiếp tục bưng trà, dọn thức ăn, khiến anh càng thêm cáu.
“Cô là câm hay ngu? Nghe không hiểu tiếng người hả?”
Sau đó anh lỡ tay ném cái bát sứ vào mu bàn tay trái tôi, để lại một vết sẹo dài.
Từ sau lần đó, anh không ném đồ vào tôi nữa.
Anh không biết, lần đó là tôi cố tình đưa tay ra đỡ.
Tôi đưa tay sờ lên mu bàn tay trái đã từng phẫu thuật chỉnh sẹo, giờ đã mịn màng như cũ, lòng đầy cảm xúc.
“Đừng để bụng, tổng giám đốc Lục tính vốn vậy, quen rồi sẽ ổn.”
Người nhân sự vỗ vai tôi, ra hiệu tôi vào thang máy.
Tôi hoàn hồn, mỉm cười: “Sếp mà, hiểu thôi.”
Trên đời này chắc chẳng ai hiểu rõ tính cách Lục Dã Trì hơn tôi.
Anh ấy là con dã thú có thể phát điên bất cứ lúc nào, mà ngày xưa chỉ có tôi mới giữ nổi dây cương của anh ấy.
Còn bây giờ…
Tôi đổi giọng, mang chút tám chuyện:
“Nhưng với tính cách như vậy, vợ sếp chắc cũng khổ dữ ha?”
4
“Tổng giám đốc Lục vẫn chưa kết hôn.”
Tôi vừa nhen nhóm một tia hy vọng không nên có trong lòng, thì đã nghe cô ấy nói tiếp:
“Cũng có thể là kết hôn bí mật rồi. Nghe nói bạn gái của tổng giám đốc là ca sĩ, người trong giới giải trí mà, cô hiểu mà.
“Bọn tôi đoán chắc tổng giám đốc Lục nghe giọng thiên thần của bạn gái riết thành quen, nên không chịu nổi tiếng thô như tụi mình, chỉ mong tụi mình giả câm cho êm chuyện.”
Trái tim đang lơ lửng chợt rơi xuống đáy, tôi khẽ bật cười tự giễu.
Những năm qua, tôi không ít lần nhận được tin nhắn từ người chị trên danh nghĩa ấy.
【Lục Dã Trì hoàn toàn không nhận ra, coi tôi là cô luôn rồi đấy.
【Tôi nói hồi đó không nói chuyện vì đang trị liệu giọng, anh ấy chẳng nghi ngờ gì cả, còn vui thay cho tôi nữa cơ.】
……
Cho đến nửa năm trước, cô ta gửi tin nhắn cuối cùng:
【Tôi sắp kết hôn với Lục Dã Trì rồi, cho tôi địa chỉ đi, tôi gửi bánh cưới cho nhé~】
Đêm trước ngày Lục Dã Trì hồi phục thị lực bốn năm về trước, gia đình cha nuôi đã vội vã đưa tôi ra nước ngoài.
Chị gái tôi thay thế tôi, trở thành “liều thuốc tốt” của anh.
Tôi vẫn luôn tin rằng, Lục Dã Trì không ngốc đến mức đó.
Anh nhất định sẽ nhận ra người đó không phải tôi.
Thế nhưng mấy năm qua, chị gái tôi thuận buồm xuôi gió bước chân vào giới giải trí, trở thành ngôi sao ca nhạc đình đám.
Còn Lục Dã Trì thì không hề có bất kỳ động thái nào.
Vậy là đủ hiểu rồi.
Tôi theo bộ phận nhân sự bước vào khu làm việc của phòng thương mại, lần lượt chào hỏi đồng nghiệp, rồi ngồi xuống bàn làm việc của mình.
Lục Dã Trì tuy đã hồi phục thị lực, nhưng con mắt chọn người thì đúng là tệ hại.
Tôi âm thầm cảm thán trong lòng, vừa sắp xếp tài liệu trên bàn, ánh mắt cũng dần trở nên kiên định.
Tôi quay về là để trả thù.
Dù vì lý do gì đi nữa, nếu Lục Dã Trì đã chọn đứng về phía họ… Vậy thì chúng tôi, chỉ có thể là kẻ thù.
5
“Hứa Nguyện, đi ăn trưa chung không?”
Tôi vừa xử lý xong một đợt công việc thì đồng nghiệp trong phòng rủ đi ăn.
Tôi theo họ xuống nhà ăn ở tầng ba, vừa ra khỏi thang máy chưa được bao xa đã gặp mấy nhân viên hớt hải đi tới, vừa đi vừa nói:
“Đại boss đang ở nhà ăn nhân viên đó, chạy nhanh đi!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đồng nghiệp kéo tay quay đầu bỏ chạy.
“Trời đất, sao ảnh không yên ổn ở tầng mười tám, lại mò xuống đây phát điên gì nữa vậy trời!”
Cả nhóm túm tụm lại với nhau, vừa chạy vừa buôn chuyện:
“Giám đốc bộ phận đầu tư bị ảnh bắt gặp ở nhà ăn, suýt nữa bị mắng đến khóc luôn!”
“Đại boss chắc uống thuốc độc lớn lên quá, độc thật sự luôn á!”