Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7

Sáng , hơn chín giờ, tôi lơ mơ mở mắt nhìn điện thoại.

Ngô Luật nhắn tin tôi tỉnh rồi thì gọi lại cho anh.

Vừa ngáp, tôi vừa bấm số gọi đi.

“Em dậy rồi à.”

Anh bắt máy ngay lập tức, khiến tôi nghi ngờ anh đã chờ bên điện thoại sớm.

“Ừm.”

một đêm trằn trọc, trái tim dậy sóng của tôi cuối cùng cũng lắng lại đôi , cần thấy giọng trầm ấm kia thôi, vẫn thấy tim đập thình thịch.

“Ngủ không ngon à? em ngủ thêm ?”

“Thôi, lát còn đến anh ăn cơm mà.”

Tôi gắng gượng dậy, “Để em sửa soạn rồi trang điểm một .”

Tối qua tôi lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, tận 4 giờ sáng mới thiếp đi.

“Được, anh đợi em ở cổng khu chung cư, một tiếng rưỡi nhé.”

Tôi cúp máy, đi rửa mặt, đắp mặt nạ rồi bắt đầu makeup.

Mẹ đang xem phim trong phòng khách, vừa thấy tôi liền sững sờ.

“Ông Hạ! Ra ngoài xem thử coi mặt trời mọc hướng nào đi! Con gái cưng của ông chưa 3 giờ chiều đã dậy rồi nè!”

“Lại còn trang điểm ! Bộ đi hẹn hò hả?!”

Mẹ nhìn tôi trang điểm full-face, còn mặc váy dài đi giày cao gót, liền dí sát mặt vào tôi, hóng chuyện.

“Cục cưng của mẹ có người yêu rồi đúng không? Có phải mẹ sắp được bà ngoại rồi không?!”

“Mẹ à, còn chưa đến bước đó đâu!”

Tôi xỏ giày cao gót, soi gương xoay một vòng.

Ngày thường tôi toàn mặc áo thun quần jeans như tomboy, nay quyết tâm hóa thân một đóa bạch liên hoa, xem thử có Ngô Luật S không cho biết!

Skr~

Tôi vừa đến cổng chung cư, Ngô Luật đã đứng chờ sẵn.

nay em đẹp lắm.”

Anh nhìn tôi một cái, nụ cười sáng rỡ.

“Ý anh là qua em không đẹp hả?”

Ngô Luật cười càng rạng rỡ, rồi lấy lưng ra một bó hoa tulip.

“Loài em thích nhất.”

Tôi vui vẻ nhận lấy bó hoa.

Tulip đúng là loài tôi yêu thích nhất… sao anh biết nhỉ?

Nghĩ một , là bạn thân tôi mách nước rồi.

“Bất ngờ quá, em chưa chuẩn bị gì cho bác bác gái , mình ghé trung tâm thương mại mua quà nha?”

Lần đầu người ta, tay không đến thì kỳ lắm.

Ngô Luật lịch sự mở cửa xe cho tôi, đợi tôi vào mới vòng sang ghế lái.

“Yên tâm, anh chuẩn bị hết rồi.”

Anh tay ra phía ghế — có quà và giỏ trái cây sẵn sàng.

“Chuyện gì cứ để anh lo, em cần vui là được.”

Ngô Luật nhìn tôi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

“Ừm.”

Bị anh nhìn kiểu đó, mặt tôi đỏ bừng.

Bất ngờ anh nghiêng người sát lại gần, gương mặt điển tiến lại càng càng gần.

Không lẽ… anh định hôn tôi?

Tôi vừa căng thẳng vừa mong chờ, trong đầu lướt nhanh những cảnh hôn lãng mạn trong phim truyền .

như là phải nhắm mắt lại?

Tôi ngại ngùng nhắm mắt.

… Ủa?

Chẳng có gì xảy ra.

Tôi mở mắt ra, đúng thấy tiếng “tạch” — tiếng thắt dây an toàn.

Nice. Tôi tự tưởng bở rồi.

Thì ra anh muốn… thắt dây an toàn cho tôi thôi.

“Hạ Thanh Thiên.”

Tôi đang âm thầm tự kiểm điểm, thì anh gọi tên.

Tôi ngẩng đầu.

“Ưm.”

Ngô Luật nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi.

Trời ơi.

Đây là nụ hôn đầu của tôi đó!!!

8

Suốt đường đi, tôi đỏ mặt cúi đầu, không dám nói một câu.

“Thanh Thiên, cậu sao thế? Mặt đỏ như trái cà chua luôn kìa!”

Vừa bước vào , bạn thân tôi đã lao ôm lấy tôi, thấy tôi có gì đó sai sai, lo lắng hỏi.

“Anh tớ ức hiếp cậu hả? Ngô Luật! Có phải anh ức hiếp Thanh Thiên không?!”

Cô nàng lập tức kéo tôi ra lưng vệ, tay thì giơ nắm đấm lên.

“Không… không có đâu…”

Tôi kéo nhẹ vạt áo cô , ra hiệu đừng hỏi .

“Thanh Thiên, anh tớ là loại thẳng siêu , chưa từng yêu đương lần nào đâu, nếu ảnh gì quá đáng, cậu phải nói cho tớ biết! Tớ đập cho ảnh S luôn!”

Ngô Luật chưa từng yêu ai?!

Tôi không tin nổi tai mình, quay sang nhìn Ngô Luật với ánh mắt đầy hoài nghi.

Lần này đến lượt Ngô Luật lúng túng, giả vờ không thấy, lặng lẽ xách giỏ quà và giỏ trái cây vào .

“Anh cậu sự chưa yêu bao giờ à?”

Bạn thân tôi gật đầu nịch, rồi ghé sát tai tôi thì thầm:

“Thanh Thiên, để tớ nói cậu … Tuy anh tớ chưa từng yêu, trong có một ‘nữ thần thầm mến nhiều năm’. Nếu cậu sự muốn chị tớ, thì nên hỏi rõ vụ này đi!”

“Bạch nguyệt quang đấy! Mấy kiểu này khó xử lý lắm luôn, cậu phải xác định kỹ xem bản thân có chấp nhận được không.”

“Bạch nguyệt quang? Cậu biết là ai không?”

đây, tim tôi chùng xuống một nhịp.

Đúng nhỉ… Ngô Luật ưu tú như vậy, chưa từng yêu ai, chắn trong cất giữ một người mà anh không thể với .

Mà người đó chắn cũng rất xuất sắc…

mới nghĩ thôi, tôi đã thấy hơi chùn bước.

Tôi hiểu cảm giác đau đớn của việc bị đem ra so với “ký ức không thể thay thế”.

“Không biết, sáng nay anh ra ngoài, tớ tranh thủ chụp lén được màn máy tính.”

Bạn thân gửi tôi tấm ảnh chụp màn .

“Ảnh nền đó trước đến giờ chưa từng đổi — là một cô gái. Tớ đoán là cô rồi.”

Tôi mở ảnh ra xem.

Là một cô gái có nụ cười rực rỡ.

“Nhìn đồng phục, cũng là học sinh ba trường mình.”

Tôi phóng to ảnh, đúng là đồng phục trường ba .

Tôi lục lọi trí nhớ, không tìm ra được ai trùng khớp.

Đúng , bên trong có tiếng bố mẹ Ngô Luật gọi vào phòng khách.

“Vào trước đi, chuyện này tính .”

Bạn thân vỗ vai tôi, nhỏ giọng cam kết:

“Yên tâm đi bối! Nếu anh tớ dám ‘ăn trong nồi, ngó trong bát’, tớ sẽ là người đầu tiên vung dao ‘diệt thân vì nghĩa’!”

9

“Ba mẹ, đây là bạn gái con, Hạ Thanh Thiên!”

Ngô Luật thấy tôi và bạn thân bước vào, lập tức giới thiệu tôi với hai bác.

“Cô là bạn thân chí cốt của con hai, ba mẹ còn nhớ ha? Là bạn cùng bàn hồi ba đó! Cứ nói chuyện trong giờ rồi bị phạt đứng hoài luôn!”

Bạn thân bá vai tôi, cười tươi rói.

“Dĩ nhiên là nhớ rồi! Hồi đó đi họp phụ huynh còn gặp ba mẹ của Thanh Thiên kìa, ai ngờ giờ lại người một !”

Mẹ Ngô Luật cười rạng rỡ:

“Hồi đó nhìn Thanh Thiên xinh xắn như thế, tôi còn nghĩ, nếu được con thì tốt quá! Ai ngờ giờ mộng rồi!”

Bị bác gái khen, tôi hơi ngại, đỏ mặt cúi đầu.

“Đứng chi con, vào đây đi!”

Ba Ngô Luật niềm nở mời tôi vào bàn.

Mấy người thân khác cũng bắt đầu hỏi han, trò chuyện rôm rả.

Mà tôi thì… ngoài tài ăn là còn biết nói chuyện. Một đã chọc cho các cô chú dì dượng cười nghiêng ngả, ai cũng tấm tắc:

họ Ngô đúng là có phúc, gặp được đứa con vừa lễ phép vừa lanh lợi!”

“Cô bé này nhìn là biết tướng vượng phu rồi!”

thằng Ngô Luật cưới lẹ lẹ, năm nay luôn đi, kéo dài là mất đấy!”

Mọi người vừa khen vừa thúc giục, mẹ Ngô Luật vui ra mặt, cười không khép nổi miệng.

Tôi thấy đúng thì im, ngoan ngoãn cười nhẹ, gật đầu như mẫu con hoàn hảo.

Ngô Luật cũng cười tít mắt, tôi quay sang lại chạm đúng ánh mắt anh.

Nhìn thấy nụ cười trong mắt anh, tôi lại nhớ đến bức ảnh trên màn máy tính kia.

Khoảnh khắc đó, tôi thấy bản thân chẳng nhìn rõ nổi con người trước mặt.

Tôi mới nhận ra — tôi sự không hiểu gì về anh .

nay tôi mới biết, trong anh từng có một “ánh trăng trắng” như vậy.

Mọi chuyện giữa chúng tôi diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức tôi còn chưa rõ ràng mình là gì trong anh.

Ngô Luật chọn tôi bạn gái là vì điều gì?

Vì tôi là bạn thân của em gái anh, nên tin tưởng dễ tiếp cận?

là vì bị ba mẹ thúc giục nên tùy tiện chọn đại một người?

Suốt bữa ăn, tôi cứ quanh quẩn trong mớ câu hỏi đó.

Thậm chí đến khi đã về , tôi vẫn chưa thôi nghĩ đến.

“Thanh Thiên! Tin nóng! Tin nóng!”

Bạn thân gửi tiếp cho tôi một tấm ảnh.

Tôi mở ra xem — Ngô Luật đã đổi nền máy tính một tấm ảnh selfie tôi từng đăng trên trang cá nhân!

“Xem ra anh tớ quyết định bỏ quá khứ, nghiêm túc với cậu rồi đó!”

nói vậy… không hiểu sao tôi lại chẳng thấy vui.

Tôi sự muốn hỏi Ngô Luật — anh chọn tôi, là vì không thể có được người trong nên ai cũng như ai, còn lý do nào khác?

tôi không dám hỏi.

Tôi từng nói rồi, tôi là người… vừa mê , vừa nhát cáy.

Tôi thừa nhận, tôi rất yêu Ngô Luật.

hồi ba tôi đã thầm thích anh, từng ước mình sẽ trở bạn gái anh.

bối à… nếu một ngày ‘ánh trăng trắng’ kia quay về, cậu nói xem, liệu tớ có biến ‘nữ phụ bị bỏ rơi đi hái rau dại’ trong mấy bộ ngôn tình không?”

Tôi cứ nhìn mãi vào bức ảnh kia.

Người ở bên ta… mãi mãi không bằng người đã đi qua họ.

Tôi hiểu rõ điều đó.

“Thanh Thiên… haiz… là để tớ giới thiệu cho cậu mấy anh khác vậy, đừng chị tớ …”

Bạn thân an ủi tôi, gửi loạt video mấy đẹp vào điện thoại.

tôi chẳng buồn xem.

Tôi tắt điện thoại, kéo chăn trùm kín đầu, nhắm mắt ngủ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương