Tôi biết việc coi Trình Lạc là thế thân là sai, tôi thừa nhận.
Khi thấy anh ấy đánh “bạch nguyệt quang” của tôi đến mức mặt sưng như đầu heo, tôi mới thật sự thấy mình có tội. Tôi thừa nhận tội lỗi của mình.
Thật ra, nhìn cảnh “bạch nguyệt quang” thảm hại như thế, tôi chợt nhận ra, tình yêu gì đó cũng chẳng quan trọng bằng mạng sống.
Thế nên tôi vội quỳ xuống, run rẩy nói: “Đánh anh ta rồi, thì đừng đánh tôi nữa nhé.”
Nhưng Trình Lạc không chịu bỏ qua, chẳng rộng lượng chút nào, còn nhe răng cười dữ tợn: “Đừng vội, lát nữa sẽ tới lượt em.”