Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
gặp lại thì…
Cô ấy làm đổ cà phê quần tôi.
Bị sếp mắng cho một trận.
Mắng — tay chân vụng về thật.
Viết bản kiểm điểm xong, cô ấy đọc … mặt đỏ bừng.
Tôi chẳng nghe cô ấy đọc gì, chỉ chăm chăm nhìn tay cô ấy xem có bị phỏng không.
Cô ấy giấu tay ra sau.
Thở dài.
Vẫn là con nít thôi.
Thôi bỏ đi.
Tôi không nên chấp nhặt với cô ấy.
Cô ấy không đến tìm tôi, có lẽ là do ngày cũng bị cấp trên chèn ép.
Bị bóc lột đến mức như bao cát sống, chẳng phản kháng.
So với người ôm lấy tôi rên rỉ “nợ con, cha trả” đêm hôm đó — thật là một trời một vực.
đáng thương, lại khiến người ta tức giận.
Bạn tôi nói, hình như tôi phải lòng cô thực tập sinh bên ty hắn rồi.
Vớ vẩn.
Cùng lắm chỉ là… sự quan tâm từ một người đi trước dành cho một hậu bối.
6
Lại nhiều ngày nữa không có tin gì từ cô ấy.
Thật ra là tôi đi tác nước ngoài.
Trước đi tác quốc tế, cảm giác như về nhà.
Còn — đi tác chỉ thấy muốn về nhà.
Bàn chuyện, đàm phán, dự án — vẫn là những thứ quen thuộc.
Dự án tôi nhắm tới — không không thành .
365 ngày quanh năm suốt tháng, kiếm không ít tiền.
Nhưng bỗng dưng… mất hứng.
Cụ thể là chán điều gì thì tôi cũng không rõ.
Bạn tôi bảo: “Chắc cậu thiếu đàn bà rồi.”
Suốt 32 năm đầu đời, tôi từng có vài người phụ nữ, nhưng chẳng mối kéo dài.
Tôi là người lý trí, lạnh lùng. Không bao để tình cảm ảnh hưởng việc.
Chỉ cần thấy mối quan hệ đầu mệt mỏi, hoặc dính dáng tới lợi ích, tôi lập tức rút lui.
Dần dà… lười yêu .
Nói tới chuyện “thiếu đàn bà”…
Lần đó, tôi chính là vì nhịn quá lâu, mất kiểm soát như .
Nghe Nhiên kể — hôm đó Tống Chi Chi còn phải tới bệnh viện.
Phản ứng đầu tiên của tôi là: tôi làm cô ấy đau đến mức đó à?
Nghĩ kỹ lại… hôm đó hình như còn không nổi.
Cô ấy nói “đau”, nhưng lại chẳng nói đau chỗ .
Chỉ biết khóc.
Lúc đó tôi thật sự cũng bó tay.
Tất cả sự bực bội dồn nén gần …
Tan biến ngay khoảnh khắc bạn tôi gọi điện đến.
Cậu ta nói:
“ thực tập sinh kia… hình như nhớ cậu rồi.”
7
Lúc đó tôi đang họp ở Singapore, đang họp thì bỗng thấy… chán.
Cuộc họp cứ vòng vo, loanh quanh mà chẳng có trọng tâm gì cả.
Thế là tôi dứt khoát đặt vé máy bay quay về .
về đến nơi, bạn lại kéo tôi đi bàn dự án.
Nhưng thật ra đầu tôi không hề ở đó — tôi đang nghĩ, cô ấy tan làm chưa?
tới khi họp xong, bạn tôi nói: “Cô ấy vẫn chưa về.”
Cô đang đợi tôi.
Muốn mời cô ấy ăn cơm, tôi bèn mời cả nhóm cho dễ.
Trong bữa ăn, cô ấy cứ lén nhìn tôi .
Tôi biết.
Tôi thấy .
Tôi chỉ là… không nói gì, suýt thì bật cười.
Quả nhiên vẫn là trẻ con, cảm xúc viết mặt.
Tôi không cô ấy có ý gì…
Nhưng đại khái là: muốn bám lấy tôi.
Muốn dựa , nhưng lại ngại mở lời.
Còn tôi thì uống hơi nhiều.
Thấy cô ấy đi ra ngoài, tôi cũng theo.
Cô ấy nhà vệ sinh không ra, tôi đứng đợi ngoài cả chục phút.
Mười phút đó — tôi nghĩ rất rõ ràng.
Dù gì thì cô ấy từng là bạn gái của con trai tôi, tôi không thể có quan hệ gì với cô ấy được.
Phải nói rõ, để cô ấy biết đường mà buông tay.
Kết quả — cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh, lại lao thẳng lòng tôi.
Mềm nhũn, mảnh mai, thơm, như một chú thỏ con phủ đầy lông mịn.
Tim tôi đập rộn cả , nhưng giọng thì vẫn gắt gỏng:
“Em tìm tôi làm gì?”
Kết quả là… cô ấy trả lại thẻ ngân hàng.
Nói không cần tiền tôi cho, rồi kéo tôi phòng riêng… hôn tôi.
Tôi là xem thường cô ấy.
Cô gái này là… lúc cũng có thể chủ động, khiến người khác không kịp trở tay.
Ở bên cô, tôi có cảm giác — chẳng bao đoán được giây sau cô ấy làm gì.
Cảm giác ấy… kỳ lạ mà cuốn hút.
Cô ấy hôn xong là chạy mất.
Tôi đứng đó, phải mất một lúc lâu hoàn hồn.
Tôi hình như… bị bỏ bùa rồi.
Chỉ muốn giữ chặt cô ấy lại, hôn thật sâu.
Tôi hỏi bạn, cô gái đó thích gì?
Bạn nói: “Tiền.”
Còn bảo: “Cô ấy không nhận tiền của cậu là vì cậu cho ít.”
Cho… ít?
rồi.
Lúc tôi đưa cô về ký túc xá, vô tình gặp Nhiên bạn gái của nó.
Cô ấy lại bị nạt.
Thằng nhóc đó còn nói:
“Không có gì lạ khi ba em không chọn em lúc ly hôn.”
Làm cô ấy tức đến khóc òa .
Cô ấy… là con của gia đình đơn thân à?
Tôi bỗng thấy xót xa.
Nhưng trong đầu tôi — lại nảy sinh một ý nghĩ vô cùng đồi bại:
“Cô ấy… cũng có thể gọi tôi là ‘ba’ mà.”
Stop!
Không được.
Tôi là một người đàn ông trưởng thành, chín chắn, tôi không thể nghĩ như .
Tôi tiễn cô tới chân ký túc, lại chẳng biết phải dỗ thế .
Móc đại cây kẹo mút mua cùng lúc đi siêu thị mua thuốc lá ra.
Chính tôi còn ngạc nhiên với chính mình.
Lần đầu tiên trong đời — vì muốn dỗ một cô gái mà mua kẹo mút.
Trẻ con thật đấy.
Nhưng tôi lại nghĩ, biết đâu cô ấy thích.
Cũng chẳng biết là cô có thích hay không.
Nhưng tôi… muốn nghiêm túc với cô rồi.
Trước tôi từng nghĩ: cô ấy là bạn gái cũ của con trai, tôi không thể chấp nhận.
Nhưng thì tôi nghĩ thông suốt rồi.
Nhiên vốn dĩ chỉ là con nuôi.
Nó cũng 18 tuổi — thật ra tôi hoàn toàn có thể hủy quan hệ giám hộ.
Cô ấy… nên được bảo vệ.
Không nên bị tất cả người nạt như .
Đặc biệt là tên nghịch tử Nhiên kia.
Cô ấy chỉ nên bị tôi… nạt là đủ.
tôi, Kế Diệp — không bao là người vô trách nhiệm.
8
Vì cô ấy đầu tư ty bạn tôi nên tôi tiện thể ghé qua xem cô ấy ra .
Nhưng cô ấy hình như không muốn gặp tôi.
Cô ấy lại đang mâu thuẫn với Nhiên.
Họ mâu thuẫn thì phải né tránh tôi?
Hai người chia tay rồi mà còn dây dưa , thật phiền.
Có người khuyên cô ấy uống rượu.
Tôi liền ngăn lại cho cô ấy.
Tôi biết cô ấy say ra , nên tuyệt đối không để cô ấy uống thêm.
Gần cô ấy toàn né tôi, tôi bực mình, lại còn phải can rượu hộ cô ấy, nên tôi uống hơi nhiều.
Tôi sai cô ấy ra ngoài mua thuốc giải rượu.
Thấy mấy người đàn ông tiếp cận cô ấy, tôi tức.
Cô ấy nói cần 25 tệ, tôi chuyển cho cô ấy 250 vạn.
Lần này đủ chưa?
Tôi tưởng cô ấy đi rồi không quay lại, tự động cho mình nghỉ việc.
Ai ngờ cô ấy về lại.
Cô còn đưa tôi đi bệnh viện khi tôi say.
Cô ngồi canh tôi cả đêm ở giường bệnh.
Cô kiên trì như thật dễ thương.
Cuối cùng cô mệt ngủ gục tay tôi.
Ngủ say thật đáng yêu.
Tôi muốn hôn cô.
Tôi cố nhịn.
Nửa đêm không nhịn được, lén hôn cô.
Cô không biết.
Khò khò hai tiếng, hơi dễ thương.
Sáng dậy, thằng con nuôi tôi tới.
Gần gặp nó là tôi thấy bực.
Chỉ xử phạt bằng cách trừ tiền tiêu vặt một tháng thôi.
9
Chúng tôi kết bạn trên WeChat.
Cô dẫn tôi đến nhà hàng cô làm.
cô có vẻ biết về mối quan hệ giữa tôi cô.
Bà hơi căng thẳng.
Tôi tự hỏi làm để cô thích tôi.
10
Khốn nạn.
cô đi sắp xếp cho cô đi xem mắt.
Chẳng lẽ bà ghét tôi đến mức đó?
Xem mắt gì cơ?
Nghe tin này tôi suýt xé hợp đồng.
Rốt cuộc phải làm thế ?
Trước chuyện giữa hai chúng ta vẫn ổn mà, tại tự nhiên lại đi xem mắt người khác?
Không các cô gái bây nghĩ gì.
Tôi hơi sắp phát điên.
Tôi hỏi bạn cách theo đuổi một cô gái.
Được rồi.
Tôi nhẹ nhàng hỏi cô ấy thích túi gì.
Cô nói thích “White House”.
Được rồi, được rồi.
Bất kể White House hay Black House, lập tức tìm cho tôi một .
Khó mà tìm được túi White House còn nguyên.
Tôi định mua tặng cô, ai ngờ cô lại đi xem mắt.
Tôi biết phải làm ?
Là người trưởng thành chín chắn, gây gổ ở chỗ xem mắt là không thể.
Nên tôi đứng ngoài rạp chờ cô.
Cô bước ra với tâm trạng tệ.
Người đàn ông đó hôn cô, còn nói những lời cay nghiệt.
Tất cả uất ức tích tụ lâu nay của tôi trút người đàn ông xem mắt đó.
Tới đồn cảnh sát, tôi không chịu ký giấy xin hoà giải.
Tôi chỉ muốn để hắn tù.
Hắn hôn người của tôi.
chiếm đoạt cô ấy.
Sau đó cô nói cô gia đình người xem mắt quen biết nhau, mối quan hệ không tốt nếu gây chuyện.
Được rồi, tôi bình tĩnh lại.
cô vốn không ưa tôi, không thể để chuyện làm to chuyện vì thế…
là tôi nhịn.
11
Trên đường về, tôi hôn cô ấy.
Hoàn toàn không kiểm soát được.
Tôi muốn chiếm hữu cô ấy.
Tôi thừa nhận — hôm nay tôi ghen.
Ghen rất dữ dội.
Khi ghen tôi chỉ muốn phát điên, nhưng lại buộc mình phải giữ bình tĩnh.
Cho tới khi bình tĩnh chạm đến giới hạn, tôi chỉ muốn giữ cô ấy lại bằng cách, để cô ấy chỉ ở bên tôi.
Rồi cô ấy cũng xác định rõ lòng mình, nói với tôi rằng cô thích tôi.
Tôi nói — tôi cũng .
Chỉ là, tôi xác định được điều đó sớm hơn cô một chút.
May mà cô ấy lòng mình.
Nếu không… tôi không biết còn phải ghen đến bao .
Ghen khi chẳng có danh phận, thì chỉ có thể… nuốt trong.
Tôi đến căn hộ trọ của cô ấy.
Chuyện sau đó… không thể kiểm soát nổi.
Vấn đề là — phòng bên cạnh còn có cô bạn thân bạn trai của cô ấy.
Không .
Không thể dừng lại được.
“Ba?”
Phải rồi… tôi hơn cô ấy 10 tuổi.
Thật lòng mà nói — con gái thời nay nghĩ gì thật khó đoán.
Để cô ấy không chê tôi già, tôi nghĩ sẵn một loạt đối sách rồi.
đầu bằng việc thu phục cô bạn thân bạn trai của cô ấy.
Tôi định dẫn cả nhóm đi chơi, ai ngờ ra đến cửa đụng mặt Nhiên, nó lại tới níu kéo đòi quay lại.
thằng con bất hiếu này…
là âm hồn bất tán.
Nhưng… nó tới muộn rồi.
Cô ấy là của tôi.
Chắc phải đuổi nó ra khỏi sổ hộ khẩu nhà tôi thì nó biết điều.
Nó đến cũng lúc đấy chứ — tận mắt thấy tôi cô ấy nắm tay nhau rồi, hẳn cũng nên hy vọng đi.
Vẻ mặt mất kiểm soát của nó khi phát điên trong tuyết — nực cười mức.
Nó còn hét: “Là ba con chia tay, chỉ vì nói yêu người kém mình là phiền phức!”
Tôi thừa nhận — là phiền.
Phiền đến mức não nó không xử lý nổi.
Còn tôi thì xử lý được.
Tôi không sợ phiền.
12
Tôi cầu hôn.
Tôi tìm được ba em trai ruột mà cô ấy mong nhớ, còn mời cả cô ấy sang Mỹ.
Tất cả… chỉ để cầu hôn.
Lần đầu tiên trong đời, tôi rằng — khi thích một người, vô thức muốn nghĩ cho họ, đối xử tốt với họ.
chủ động tìm tất cả thứ về họ.
muốn giúp họ giải quyết rắc rối.
muốn tôn trọng họ, dạy họ trưởng thành, đồng hành cùng họ tiến bộ.
Mặc dù… cô ấy có vẻ không hứng thú với chuyện học hỏi gì cho lắm.
Thôi .
Thương trường hiểm ác, có tôi là đủ rồi.
Cô ấy chỉ cần thỉnh thoảng xuất hiện, làm điều mình thích là được.
Tôi cưng chiều cô ấy.
(.)