Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

23

“Ba?!”

Biểu cảm của mẹ tôi chuyển từ bất ngờ sang hoang mang, đó lại lập tức nở nụ cười xã giao:

“Trời ơi, tôi xin lỗi, mắt tôi giờ loạn thị rồi, nhầm.”

“Thông gia, đừng để bụng nha, mau , bên lạnh lắm.”

Vừa kéo tay Chu Kế Diệp , mẹ vừa ghé tai tôi thì thầm:

“Mẹ còn thắc mắc sao 22 tuổi mà ‘trưởng thành’ dữ vậy.”

Chu Kế Diệp sững người tại chỗ mấy giây, cuối chỉ nói một câu:

“Được.”

Được cái đầu anh á.

Tôi đưa Chu Kế Diệp phòng riêng ngồi trước, đó lôi mẹ tôi ra .

“Ông ấy không phải thông gia gì cả!

Con với Nhiên tay rồi.”

tay rồi mà con lại quen với ba nó à?”

“Không có! Không phải!”

Tôi giải thích thế cũng không thông được.

“Bây giờ ba anh ta đang hợp tác dự án với công ty con thực tập.

Sếp con đang nghe điện thoại .

Nói chung là con không có quan hệ gì với ông ấy hết, con chỉ là nhân viên.”

“Đừng có mẹ rối thêm .”

“Không có quan hệ gì, sao lại mặc áo khoác của người ta?”

“Còn không nói trước một tiếng, con định thử mắt mẹ chắc?”

Tôi: …

Mẹ lại hỏi:

“Con bị con trai người ta đá à?”

“Ừm.”

“Vì sao?”

“Không hợp tính.”

“Yêu ba năm thì hợp, tới gần tốt nghiệp thì đột nhiên không hợp hả?”

“Mẹ sống từng tuổi này rồi, chẳng lẽ không mấy vụ tay tốt nghiệp đa phần là vì nhà trai phản đối, bắt đầu tìm đối tượng môn đăng hộ đối khác?”

“Ừ… Nhưng mà rồi.”

cái gì mà , không nổi.”

“Nhà người ta có thì sao?

Yêu nhau ba năm, mẹ con vốn tự trọng, chẳng mấy khi tiêu của người ta.

Mẹ còn không bao nhiêu hộp thỏ cay lạnh cho con mang .

Vậy mà họ lại dám coi thường con?”

Mẹ tôi đúng là người hiểu tôi nhất.

“Yên tâm, hôm nay mẹ sẽ chuẩn bị mấy món “đặc sắc” tiếp đãi họ!”

24

Tôi: ?

Nửa tiếng , sếp tôi bị cay đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem.

“Chị chủ, bếp nhà chị hôm nay ăn nhầm thuốc hả, ớt gì mà cay dữ vậy?!”

Mẹ tôi bên cạnh, bình tĩnh như không.

“Ớt mà không cay thì gọi là ớt ngọt.”

“Tổng giám đốc Chu, anh thấy sao?”

So với sếp tôi đang đập bàn đập ghế, Chu Kế Diệp lại vô điềm tĩnh.

“Ừ.”

Mẹ tôi lại hỏi:

“Chu tổng thấy món ăn thế ?”

“Cũng được.”

“Cũng được?”

Sếp tôi gắp món khác cho Chu tổng:

“Thử món này xem, tôi nghi nhà bếp đổ cả bịch muối nồi, muốn giết người thì nói luôn đi.”

Mẹ tôi không đổi sắc.

“Chỗ tụi tôi ăn vị đậm là bình thường, do các anh ăn không quen thôi.

Chu tổng, đúng không?”

Chu Kế Diệp ăn một miếng.

“Ừm, ngon .”

“Ngon cái đầu anh á!

Anh bị trúng tà hay lưỡi tê liệt rồi?!”

Sếp tôi phát điên.

Chu Kế Diệp liếc anh ta một cái.

“Im đi, mất mặt.”

Mẹ tôi mười phút cạn lời.

Vốn định cho Chu Kế Diệp một bài học cay xé lưỡi, ai ngờ đánh đâu cũng như đấm bông.

Hết cách, mẹ đành lầm bầm đi ra .

nhà vệ sinh, mẹ kéo tôi lại:

“Cái ông Chu ba Nhiên này là đặc vụ à?

Cảm xúc kiểu gì mà ổn định khiếp vậy?”

“Ổng vậy mà.”

“Ổn thì ổn, nhưng dạy ra đứa con như thì nhân phẩm cũng có vấn đề.

Bảo họ mau cút đi cho mẹ.”

“Dạ.”

Tôi đi ra rửa tay, thấy Chu Kế Diệp đang nôn nhà vệ sinh.

Sếp tôi kế bên cà khịa:

“Anh diễn cái gì ?

Anh là người không ăn được cay nhất mà?!”

Trên đường về, chỉ còn tôi và Chu Kế Diệp.

Tôi không kìm được mà hỏi:

“Anh không ăn được cay, sao không nói sớm?”

Chắc chắn anh khó chịu lắm.

Uống rượu nhập viện xong lại bị mẹ tôi “hành” thêm một trận.

Anh cười.

“Lần có thể thử lại.”

Thử cái đầu anh chứ.

“Xin lỗi, mẹ em chắc hiểu lầm gì đó.”

“Hiểu lầm gì?”

Tôi im một , cuối quyết định nói ra nút thắt lòng:

“Bà nghĩ em tay với Nhiên là vì anh khinh nhà em nghèo.”

Đối mặt với câu hỏi thẳng thừng, Chu Kế Diệp không né tránh.

“Lý thuyết thì…chênh lệch giai cấp đúng là một vấn đề.”

“Nó sẽ sinh ra rất nhiều mâu thuẫn, mâu thuẫn ngày một lớn lên, tỷ lệ hôn nhân hạnh phúc cũng thấp.”

Tôi hít một hơi sâu.

Anh có thể nói nhẹ nhàng như vậy sao?

Như một người trên cao , khiến lòng tự trọng đáng thương của tôi vỡ vụn.

“Tôi muốn .”

“Giờ đang trên cầu vượt.”

“Thì tôi cũng muốn .”

Anh thở dài.

“Đừng loạn.”

“Chú tài xế, cho tôi ở phía trước.”

Tôi giơ tay giả vờ kéo cửa.

Không thể ở không gian này thêm giây .

Có lẽ anh bị dọa rồi.

“Chú Lưu, tấp lề đi.”

dừng, tôi lập tức , đi bộ dọc theo vỉa hè.

Vì phía , họ cũng không thể đậu lâu.

Tài xế đành lái đi.

Chu Kế Diệp cũng , đi theo tôi.

25

Cứ đi theo đi.

Tôi từ giờ sẽ không nói thêm một câu .

Dù chẳng dọa được ai.

Anh theo tôi lên buýt, rồi đổi sang tàu điện ngầm, cuối tiễn tôi về tận nhà trọ, dưới lầu hút thuốc, không chịu rời đi.

“Gì thế , tổng tài lại đưa về tận nhà, giờ còn dưới hút thuốc kìa!”

Tiểu Hiểu phấn khích, ở ban công không chớp mắt.

“Kệ anh ta.”

“Tiểu thuyết toàn viết thế , tổng tài hút xong điếu thuốc là lao lên đè vợ lên giường liền.”

Tôi: …

“Hay là tôi đi ngủ nhờ nhà bạn, nhường giường cho hai người?”

“Đừng có đùa, giờ tôi thấy anh ta là thấy ngứa mắt.”

Tôi kể hết chuyện xảy ra hôm nay cho Tiểu Hiểu nghe.

ấy cũng thấy anh ta quá đáng.

“Nhưng mà à, thực tế nó tàn khốc vậy .”

“Nhiều nhà giàu yêu thì được, cưới thì phải môn đăng hộ đối.”

“Đáng ghét là con nhỏ trà xanh lại vừa xinh vừa có .”

“Tức chết.”

Tôi cười gượng.

“Có thì có , mình nghèo thì sống kiểu nghèo thôi.”

Tiểu Hiểu tôi.

, cậu để tâm vậy, không phải cậu thích ba Nhiên rồi chứ?”

Thích??

Tôi giật mình đổ mồ hôi lạnh.

“Sao có thể!”

Tiểu Hiểu tôi chăm chăm.

“Nhưng mà… hai người giờ y như cặp đôi giận dỗi.”

“Sếp mà bị nhân viên giận rồi theo về tận nhà bằng buýt, tàu điện,

thường thì bị đuổi việc từ phút đầu rồi.”

ra… tôi cũng không .”

Tôi sự rối rắm.

Tối đó tôi lăn lăn lại không ngủ nổi, cuối đổi tên lưu điện thoại của Chu Kế Diệp thành “Chu tổng”.

Đã đến vạch rõ ranh giới với giới nhà giàu rồi.

Một tháng , tôi thi thoảng gặp Chu Kế Diệp, nhưng công việc, tuyệt đối không nói câu .

Thậm chí chuyện gì liên quan đến đối tác, tôi đều nhờ đồng nghiệp khác xử lý.

Một thực tập sinh mới rất hào hứng đi thay.

Tôi với anh mỗi ngày chỉ còn đúng một tương tác:

Tối tôi cũng chuyển khoản 5.000 VNĐ cho anh.

Không bao giờ mới trả hết 2.500.000 VNĐ .

Sếp tôi đôi gặp tôi còn hỏi:

, dạo này không thấy em chỗ Chu tổng , chuyển đối tượng rồi à?”

“Em sợ anh ấy thấy em chướng mắt.”

Kết quả vài hôm , sếp lại tới chỗ tôi:

“Chu tổng bảo không thấy em chướng mắt.”

Tôi: ???

Nhiên dạo này tay với bạn gái, cứ như lên cơn, suốt ngày đòi quay lại.

“Rốt cuộc tên đàn ông là ai?”

còn chưa tay với tôi mà đã ngủ với thằng khác rồi à?”

“Là lấy tôi ra so với hắn rồi thấy tôi không bằng đúng không?!”

mà không quay lại với tôi, tôi sẽ giết hắn!”

Tôi bật cười lạnh:

“Tốt quá, gặp được thì giết đi.”

À, mẹ tôi cũng phát rồ.

Mỗi ngày gửi tôi cả chục đối tượng xem mặt.

“Uống canh chữa thất tình không ăn thua, phải là đàn ông mới chữa được.”

“Mấy người này là mẹ chọn kỹ lắm rồi .

Không đủ thì mẹ tìm thêm.”

Nói , bị Nhiên phiền đến phát điên, tôi sự có chút muốn đi xem mắt cho khuây khỏa.

Tôi nhắn tin cho một người danh sách mẹ gửi.

Trò chuyện quá vui, tối hôm đó quên gửi cho Chu Kế Diệp.

1 giờ sáng, anh nhắn:

“Ngủ rồi à?”

này tôi mới sực nhớ.

Lập tức chuyển khoản cho anh 5.000 VNĐ.

“Ngủ rồi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương