Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi vừa quay về ký túc xá thì bị người lấy tay.
Là chị em cùng tầng bên cạnh.
“Cẩn thận đó, hôm nay cô ấy tâm trạng không tốt.”
Tôi gật đầu, nói không sao.
Đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên, căn phòng trước khi ra ngoài còn sạch bóng, giờ đã trở nên bừa bộn tan hoang, trên bức tường trắng là những vết hắt rượu vang loang lổ.
Đại tiểu thư ngồi bắt chéo trên ghế sofa, ném thẳng về phía tôi một chiếc ly.
“Cô đi đâu rồi hả?”
Tôi đưa tay đỡ lấy.
Chiếc ly này đắt lắm, năm con số.
Tôi khẽ giải thích: “Tôi đi thư viện làm thêm ạ.”
Trong mắt đại tiểu thư, cơn giận thêm dữ dội: “Không phải mỗi tháng tôi cho cô mười vạn sao? Không đủ à?”
Tôi vò tay, hơi ngại ngùng.
“Sắp tốt nghiệp rồi, tôi cũng không thể theo cô cả đời được, nên tranh thủ lúc còn rảnh làm thêm, tiết kiệm chút tiền.”
Thật đúng là nhu nhược lại còn ham tiền.
Trong mắt cô ấy ánh lên vẻ khinh thường không che giấu nổi.
“Có gì mà không được, đến lúc đó cô cũng đừng đi xin việc ở mấy công ty rác rưởi kia nữa, cứ tiếp tục làm người theo tôi, lương vẫn giữ nguyên.”
Cô ấy như vừa khóc xong, đôi mắt đỏ hoe.
Là người hầu có mắt nhìn, dĩ nhiên tôi phải lên tiếng an ủi.
Tôi quỳ ngồi bên cô ấy, dùng khăn lau tay cho cô: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bộ móng của đại tiểu thư là làm ngày trước.
Dùng kim cương thật, một ngón mười vạn.
Giờ rụng mất mấy viên, khiến tôi xót đến muốn khóc.
Chút nữa dọn dẹp nhất phải tìm kỹ.
“Người nhà tôi đột nhiên sắp xếp hôn ước cho tôi, hôn đó tôi còn chưa từng gặp mặt.”
Thảo nào.
Tính tình đại tiểu thư rất thất thường, sáng nắng chiều mưa, ghét bị người kiểm soát, lại thích dùng bạo lực để trút giận.
Lúc cô tới, chuyện của cô đã lan khắp trường.
nói mỗi năm cô thay một người hầu .
nói cô chẳng coi ai ra gì, không thì mắng, những người đó chẳng mấy chốc mắc trầm cảm.
nói cô không chỉ cho tiền, tặng nhà, mà khi vui còn có thể đáp ứng mọi yêu cầu vô lý của .
Tôi thật sự động lòng.
Hóa ra bị , bị mắng mà vẫn có tiền nhận.
Khi mọi người tránh xa cô ấy, gọi cô là kẻ điên, thì tôi lại rung động.
Có lẽ dáng vẻ thật thà, nghèo kiết xác của tôi đã lọt vào mắt đại tiểu thư.
Cô ngoắc tay với tôi: “Lại đây.”
Như gọi một con chó.
Giữa bao ánh mắt nhìn, tôi ngoan ngoãn bước tới.
Cô đặt một tấm thẻ lên bàn, nói: “Tôi tính khí không tốt, nói năng cay nghiệt, thích tát người, nếu cô được thì cầm tấm thẻ này đi. Nhưng đã cầm tiền thì phải cam tâm tình nguyện, đừng như mấy con tiện nhân vừa muốn vừa than, làm như thể ban đầu là tôi ép vậy.”
Thế là, tôi trở thành người hứng giận của cô.
Gọi là đến, không lại, mắng không cãi lại.
Mọi người cười tôi là con chó không có tính khí, một kẻ mềm xương.
Cứ cười đi.
Một người , một người đòn, cả bằng lòng.
Tôi nhìn số tiền vài triệu trong thẻ.
Còn cảm thấy đại tiểu thư ra tay nhẹ , chẳng đau chút nào.
2
Đại tiểu thư nhìn thấy rõ ràng là rơi vào trạng thái hoang mang.
Cô ấy luôn nửa đêm bừng tỉnh, ngồi im lìm bên mép giường, trên sàn đầy tóc cô ấy túm rứt ra và chiếc móng tay bị cô cắn đứt.
Cuối cùng, thám tử cô thuê đã chụp được bức ảnh của hôn mà cô chưa từng gặp mặt.
Đại tiểu thư xem xong, xé nát bức ảnh thành từng mảnh.
Cô chạy vào nhà tắm nôn mửa.
Tôi đại khái ghép nối lại được mấy điều.
Tôi cũng im lặng theo.
hôn kia đến mức nào……?
Như một con cóc……
Xin lỗi, tôi cũng muốn nôn.
Sau ba ngày thấy buồn nôn, đại tiểu thư vào một đêm chặn tôi dậy khỏi giường.
Mặt mũi tiều tuỵ.
“Triệu Thanh , cô có muốn giàu hơn không?”
câu này tôi lập tức tỉnh ngủ.
Gật lia lịa.
Cô nói bằng giọng mệnh lệnh không thể từ chối:
“Cô đi quyến rũ anh ta để anh ta ngoại tình, tôi cho tiền, cho nhà, còn cho cô ra nước ngoài du học.”
hứa của đại tiểu thư chưa bao giờ phải hoài nghi.
Cô không thèm nói dối, đã nói là làm.
Vậy nên, trong ba giây tôi suy , cô ấy đã trực tiếp gọi cho trợ lý.
“Chuyển vài bộ đồ đẹp qua, mang theo một thợ trang điểm, à, đừng để gia đình tôi biết.”
Tôi yếu ớt giơ tay: “Vậy buổi sáng tám giờ hôm nay…”
Đại tiểu thư lườm tôi một cái, nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi sẽ tìm người đi thay mặt cô.”
“Đã đồng ý thì phải ngoan ngoãn làm cho tốt, đừng làm tôi thất vọng.”
“Nếu dám giữa chừng đổi ý.” Cô cười như ma, vỗ lên mặt tôi, “tôi sẽ đem những thói hổ thẹn của cô như ngủ ngáy, tắm hay hát, thích trốn dưới chăn xem phim lén lút mà kể hết ra!”
Tôi……
Ồ, có vẻ hơi có sức uy hiếp.
Tối hôm đó, tôi bị đóng gói gửi đến biệt thự của hôn cô ấy.
Đứng lẻ loi trước cổng, đôi mắt tôi nhìn chằm chằm với bảo vệ cổng.
Tôi thầm thán phục.
Căn nhà này xây thật uy nghi, đừng nói là giống con cóc, ngay cả nếu đúng là con cóc thật, tôi cũng được.
Quản gia bước nhanh ra đón.
“Thẩm tiểu thư sai cô tới sao?”
Đại tiểu thư đã sẵn bào chữa cho tôi, kiểu châm chọc mỉa mai.
Tôi đọc thoại: “Tiểu thư sai tôi tới giám sát kỹ người sắp thành hôn của cô ấy, để tránh bị người cướp trước.”
Nói câu đó vốn dựa trên cơ sở biết thằng nhóc nhà là một gã xí, ban đầu là để mỉa mai sát mặt.
Ai , mấy người trước mắt lại tỏ ra thản nhiên như chuyện bình thường, như thể chuyện này vốn hay xảy ra.
còn thông cảm dẫn tôi vào.
“Thiếu gia hôm nay tâm trạng không tốt lắm.”
Kết hôn với một mỹ nhân như đại tiểu thư mà vẫn không vui sao.
Chẳng còn cách nào, tôi hơi thiên người cho tiền mình.
vờ như không biết, tôi hỏi: “Vì chuyện gì ạ?”
Quản gia thở dài đầy tiếc nuối: “Hôm nay là ba năm ngày cậu ấy bị đá.”
Đáng đời.
Với cái diện mạo như thế, nếu tôi là cô gái kia, tôi đã bỏ chạy mất rồi.
Quản gia đi trước dẫn .
Tôi suốt cúi gằm mặt cẩn trọng để làm giảm sự đề phòng của đối với mình.
Bỗng nhiên trước mắt sáng rực, đèn chùm trong phòng khách suýt làm mù con mắt quê mùa của tôi.
Quản gia khẽ quay người giới thiệu về lai lịch tôi.
“thiếu gia” mà ông ta nhắc lúc đầu chẳng buồn nhìn một cái, tự uống rượu.
Nhưng tôi đã nhìn rõ.
Trên mặt người đàn ông mất đi vẻ kiêu ngạo tuổi trẻ, các nét trở nên sắc sảo, giữa mày lộ ra một thứ áp lực bẩm sinh.
Tôi hụt hẫng thở.
Không không không, sao lại là anh ấy.
Bước nào sai lầm vậy?
Đại tiểu thư đúng là… giao hết mọi thứ, chỉ quên nói tên hôn cô ấy là gì.
Nếu biết là Tạ Đàn Thanh, chết tôi cũng không tới.
Tôi run rẩy dịch bước lùi nép sau quản gia, cố che giấu mình.
Quản gia vừa nói vừa quay về phía sau, lại kéo tôi ra: “Cô gái nhỏ này e thẹn gì vậy, cởi mở chút đi.”
Tôi siết giọng nói: “Có lẽ tôi đi nhầm, tôi nên tìm nhà .”
Nói xong liền muốn chạy vụt đi.
“Đứng lại.”
Người đàn ông trên sofa chậm rãi lên tiếng.
Xong rồi.
Tôi cứng đờ tại chỗ, đầu chẳng dám ngoảnh lại.
“Quay lại.”
Sắp chết mất.
Thấy không thể trốn thoát, tôi chỉ có thể vờ bình thản, quay mặt về phía Tạ Đàn Thanh, mắt hầu như rủ xuống đất.
Anh ta đặt ly rượu xuống bàn, phát ra tiếng vang nhẹ.
“Cô cứ nhìn xuống đất như có tiền ở đó, nhìn mãi vậy.”
Bị châm biếm.
Đáng ghét.
Tôi đành cố kéo đầu lên, nhìn người đàn ông bằng thái độ thản nhiên như thể không coi ra gì, để che giấu sự run rẩy trong lòng.
Không , lại bị đẹp làm cho sững sờ……
Mấy năm nay anh ta sửa sang nhan sắc sao.
“Tiểu thư bảo——”
Tạ Đàn Thanh ngắt tôi: “Cô tên gì?”
Không muốn nói.
Quản gia tưởng tôi e ngại, thay tôi trả : “Triệu Thanh .”
……
Bầu không khí đông cứng năm giây sau đó.
Quản gia bị mời ra ngoài.
Tôi bị nhìn chằm chằm đến nín thở không dám cử động.
Người đàn ông thần sắc u ám, tro thuốc rơi trên tay mà anh ta cũng không nhận ra.
“Cô nói, cô tên gì?”
Tôi lấy hết can đảm lặp lại một lần.
“……Triệu Thanh .”
Cảm giác như bị bắt gian khi quay cóp trong kỳ thi, như bị bắt gặp lén xem tiểu thuyết khi họp, như bị phát hiện phản bội sau khi kết hôn… đớn đau vô cùng.
Chỉ thấy người đàn ông thong thả lấy điện thoại gọi 110.
“Xin chào, tôi muốn án, kẻ ba năm trước đã lừa lấy nụ hôn đầu của tôi đã được tìm thấy, làm ơn nhanh tới bắt cô ta.”
Không, anh bạn, vẫn còn nhớ thù à.
3
Tôi liền nhào tới giật lấy điện thoại của anh ta.
“Chờ đã chờ đã!”
Tạ Đàn Thanh nhẹ nhàng làm một cái chuyển tay, khiến tôi chụp hụt.
So với sự vỡ trận và hoảng loạn của tôi, người đàn ông ấy vẫn điềm tĩnh và bình thản, nói với điện thoại: “Bắt được rồi thì tôi làm gì? Hừ, đương nhiên là để cô ấy vào tù, nhốt cho đến khi trời đất đổi dời.”
tàn nhẫn.
Tôi quỳ trên sofa, đầu hàng.
“Anh, tôi xin lỗi anh.”
Anh nói muộn rồi.
Tôi đau lòng nói: “Thật không được, tôi có thể lấy tiền bồi thường được không?”
Trong ánh mắt của Tạ Đàn Thanh hiện lên toàn là: cô đùa à, kẻ nghèo rớt? Tôi trông có vẻ thiếu tiền sao?
Thật tổn thương.
Nếu biết vậy, ngày xưa đã không dại gây thù với anh.
Chuyện kể rằng, khi đó tôi còn trẻ, sau kỳ thi đại học vì muốn giải tỏa áp lực nên theo trào lưu yêu đương trên .
Anh ta nói mình là hoa khôi trường, ảnh đại diện chính là bản thân.
Ban đầu, tôi không tin, đem ảnh ra tìm kiếm.
Ê, thật đấy, trường học, tuổi tác, lớp học trùng khớp với những gì anh nói.
Tôi còn đặc biệt nhắn WeChat hỏi mấy người trong trường anh, xác nhận người yêu tôi trên chính là “Tạ Đàn Thanh”.
Anh ta nói mẹ mình trọng bệnh, bố bạc, em gái còn nhỏ vì thiếu tiền mà không được đi học.
Tôi thương .
Chuyển một nửa tiền tiêu vặt cho anh.
Tất nhiên, không phải chỉ mình tôi cho đi.
“Tạ Đàn Thanh” thường chuẩn bị mấy món quà nhỏ bất , tặng hoa, tặng bánh, tặng mấy món trang sức trông có vẻ không rẻ.
Anh còn là ca sĩ kỳ ở một quán rượu, thỉnh thoảng gửi ảnh quay góc nhìn làm việc.
Dưới ánh đèn mờ mờ, đẹp đến chói mắt, khiến tôi choáng váng.
Mẹ ơi, tôi rơi vào lưới tình.
Sau một mùa hè đi làm thêm, tôi tích được một khoản nhỏ, học theo , lén lút lao xuống thành phố của anh, tạo bất .
Ai , khi mở cửa quán rượu vào, thấy có người tỏ tình với bạn tôi trên .
“Anh Tạ, em theo anh lâu vậy rồi, anh cũng nên thử thích em một chút chứ?”
Không gian được bài trí rất lãng mạn, cô gái thành lại xinh đẹp, nhìn đến tôi cũng chạnh lòng.
Nếu người con đối diện không phải là bạn tôi thì thôi.
“Tạ Đàn Thanh.”
Tôi nín nhịn gọi anh.
Cậu thanh niên đó liếc nhìn một cách lười biếng, không ngạc nhiên, không bất , giống như nhìn một kẻ xa lạ.
Tôi tức.
Chết tiệt, ảnh nền WeChat của anh vẫn là ảnh của tôi.
Dám vờ không nhận ra à.
Tôi tiến thẳng đến, tay anh: “Anh lòng à?”
Phải nói thật, ngoài đời anh còn đẹp hơn trong ảnh, đẹp đến tim tôi đập nhanh.
Mọi người xung quanh sửng sốt.
Vừa giằng co một chút, Tạ Đàn Thanh bỗng dừng, quay ngược tay tôi, giơ trước mặt cô gái kia.
“Tôi nói tôi có người mình thích, vẫn không tin sao?”
Cô gái nước mắt đỏ hoe, vẫn không buông.
“Ai biết cô này có phải diễn viên được thuê không.”
Ồ, người yêu tôi trên một tháng cũng có thể là sao.
Cô ta tự thuyết phục thành công, nhìn tôi nói: “Nói đi, anh ta trả cô bao nhiêu để cô giúp dàn cảnh nói dối.”
Tôi quay sang nhìn Tạ Đàn Thanh, muốn anh tự giải thích.
Kết quả người này chỉ chăm chú nhìn tôi như đợi tôi chủ động.
Được rồi.
Không tin thì thôi.
Vậy nên, tôi trực tiếp ôm lấy mặt Tạ Đàn Thanh và hôn anh.
Thân thể thiếu niên rõ ràng kinh ngạc.
Quên phản ứng.
mắt anh trố ra nhìn tôi.
“Thấy chưa, đã hôn rồi, mối quan hệ chúng ta sao còn có thể được?”
Cô gái khóc tức, quăng bỏ bó hoa, bịt mặt chạy ra.
Đám người xô nhau đuổi theo.
Không còn người ngoài.
Tôi không diễn nữa.
Bật ra khỏi tay anh, giận dữ chất vấn: “Nếu tôi không đến, anh làm gì?”
Tạ Đàn Thanh lại ngẩn người.
Rồi mặt anh dần đỏ lên, đảo lại hỏi tôi: “Tại sao cô hôn tôi?”
“Cô là kẻ dâm loạn!”
Tôi tưởng anh cảm thấy tiến triển nhanh, không thể chấp nhận một cuộc gặp gỡ thực tế mà đã thân mật vậy.
“Xin lỗi…”
“Lần sau tôi sẽ xin phép anh rồi hôn.”
Thiếu niên giơ tay muốn lau chỗ môi vừa bị hôn, nhưng lại không dám chạm, vừa giận vừa cười: “Còn lần sau nữa sao? Thói dâm loạn này nghiện đấy, tôi có thể cảnh sát.”
Nghiêm trọng vậy sao?
Trong khi đó anh ngày nào cũng gọi tôi Baby, gọi tôi vợ, còn thích chủ động gửi ảnh cơ bụng mình.
Đây là gì đây?
Làm tiếp thị khát khao à?
Tôi cũng hơi bực: “Anh cũng không đẩy tôi ra mà! Chứng tỏ anh cũng hưởng thụ!”
Tạ Đàn Thanh tức đỏ mặt.
Suy rất lâu, không biết phản bác thế nào.
Chỉ có thể hậm hực nhìn tôi: “Chúng ta vốn không quen biết! Nếu là tôi làm vậy với cô, cô có vui không!”
Tôi do dự gật đầu.
“Có gì mà không được?”
“Nếu thật không được… thì bây giờ anh hôn trả lại đi?”
Tôi vốn hướng tới phát triển lâu dài nên đi đến gặp mặt từ xa.
Nếu không thì tôi chán mà.
Mặt Tạ Đàn Thanh đỏ hơn, lộn xộn: “Tôi sẽ cảnh sát bắt cô cho vào tù!”
Tôi cũng tức.
“ cảnh sát bắt bạn gái mình, anh cũng là người đầu tiên đấy, được!”
Anh sửa: “Cô không phải bạn gái tôi!”
“Là!”
“Không phải!”
……
Chúng tôi cãi nhau một tiếng, rồi mỗi người ôm điện thoại im lặng.
Tin tốt là, tôi thực sự có một bạn .
Tin là, anh ta là kẻ dùng ảnh người để yêu đương trên lừa gạt.
Không chỉ ăn cắp WeChat của Tạ Đàn Thanh, còn quay lén video của anh, lại thêm tôi ở tỉnh , cứ thế mà lừa.
Tệ thật, đến lượt tôi phải cảnh sát.
Ngồi trong đồn, nhìn thẳng người bạn cao 1m9, da trắng, đẹp, thành thục nhạc cụ, giọng hát đẳng cấp của tôi trên bỗng biến thành một gã lùn xí nghèo nàn, tôi choáng váng đến ngất.
Tạ Đàn Thanh một tay đỡ tôi, giọng pha tiếng cười an ủi: “Dù bạn không phải của cô thật, nhưng cô cũng rút được bài học.”
Thật hổ.
Tôi không dám mở mắt.
Nằm trên giường bệnh, khi Tạ Đàn Thanh đi đóng viện phí, tôi để lại toàn bộ tiền tôi có, năm trăm ba mươi đồng lẻ một tiền, đủ từng xu từng cắc.
Rồi tôi chuồn thẳng.
Lần bỏ chạy ấy, kéo dài ba năm.
4
Tôi liền ôm chặt lấy người đàn ông.
“Anh, xin anh rộng lòng tha thứ cho em đi, chuyện năm xưa có lý do cả bên mà!”
Bộ vest may đo ôm sát tôn dáng của anh bị tôi vò nhăn.
Anh bảo tôi buông ra.
Tôi không buông.
ôm chặt, tay tôi chỗ nào được thì .
Mắt tôi háo hức, cách để giật lại chiếc điện thoại.
“Triệu Thanh ,” ba chữ đó gần như được anh nghiến răng thốt ra, giọng kìm nén, “cô đè đau tôi rồi!”
Tôi cúi nhìn xuống.
Ồ, đặt sai chỗ rồi.
No wonder sờ cứng.
Tôi vội buông tay, lại bắt đầu xin lỗi.
“Xin lỗi nha.”
Tạ Đàn Thanh quay lưng, đỏ cả vành tai mà chỉnh lại quần áo.
“Cô vì sao tới chỗ này?”
Tôi lí nhí trả một câu.
Anh bắt tôi nói lớn hơn.
Nói lớn tôi lại hổ.
Là kẻ trung thành của đại tiểu thư, tất nhiên tôi không thể bán đứng cô ấy, nên đành tiếp tục cái nói dối đó.
“Tôi tới để thay cho tiểu thư nhà tôi trông nom anh, phòng khi anh làm điều phụ lòng cô ấy.”
Tạ Đàn Thanh lạnh lùng cười khẩy.
Như cười tôi tự cho mình là lớn.
“Chỉ bằng cô thôi sao?”
Tôi nói có.
Còn tưởng anh sẽ đuổi tôi đi ngay, ai anh chỉ ném lại một câu: “Thế để tôi xem cô giám sát tôi thế nào đi,” để lại cho tôi một bóng lưng lạnh lùng.
Máu mê sắc trong tôi nổi lên, bị vòng mông hơi cong, bờ vai rộng eo thon, đôi dài của anh làm tôi mê man.
Đêm đó, quản gia sắp xếp cho tôi một phòng đối diện phòng Tạ Đàn Thanh.
Đó là yêu cầu mà tôi chủ động đưa ra.
Lý do chuyển phòng: “Gần một chút, dễ quan sát, chẳng lẽ thiếu gia nhà anh giấu tình nhân trong nhà? Có gì phải áy náy à?”
Nói xong tôi vờ gọi điện tố cáo lên tiểu thư.
Có vẻ nhà Tạ đặt nặng cuộc hôn nhân này, quản gia không nói nhiều liền đổi phòng cho tôi ngay.
Tôi thỏa mãn nằm lên giường.
cáo tình hình cho tiểu thư.
Điều quan trọng nhất là, hôn này không !
Tôi không dám thẳng thắn khuyên cô ấy có nên lại không, nên nói tế nhị: “Anh ấy với ảnh chút, cũng tạm được, cô sao ạ?”
Tiểu thư gửi cho tôi một tấm ảnh khiến người ta nóng cả người.
Ảnh hé lộ một góc đôi giày cao gót YSL đen của cô ấy, còn quỳ dưới cô, là một dãy đàn ông cởi trần.
Thân hình từng người một cực phẩm, đẹp đến mức đỉnh.
Tôi khen tiểu thư biết hưởng thụ, bợ đỡ tới mức nhéo phím.
Tiểu thư vui vẻ, không đếm được là lần mấy cô ấy đã cho tôi tiền chỉ vì tôi biết nói.
Đó là ưu điểm của tiểu thư, thích chơi trò vung tiền.
Cô ấy quay sang chuyện chính: “Vì một người đàn ông mà tôi phải mất nhiều đàn ông , tôi không thể làm được.”
Tôi ngập ngừng: “Nhưng anh ấy thật ra khá đẹp, nếu ra hộp đêm thì chuẩn top.”
Tiểu thư khinh bỉ.
“Tôi đã ngủ với đầu bảng cả một con phố ở Kinh Châu, loại đàn ông đẹp hơn anh chả thiếu.”
Tôi vẫn muốn khuyên cô ấy suy kỹ, lo sợ cô sẽ hối hận, dẫu sao trình này tôi khó mà kiềm chế mình.
“Không lừa cô, Tạ Đàn Thanh này đúng là một người cực phẩm.”
Tiểu thư chán ngấy.
“Cô thích thì cô muốn làm gì thì làm, dụ anh ta đi, về sau chụp vài tấm ảnh gửi cho tôi, để tôi có cớ lấy bằng chứng anh ta ngoại tình mà hủy hôn.”
Cô đã nói vậy thì……
Tôi còn gì phải khách khí.
Chính là câu tôi cần .