Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Chương 3

không muốn ớt.”

Tôi càng khó chịu, cái này còn dám cãi .

tôi đâu KHÔNG ớt! Cậu không tìm hiểu khẩu vị của tôi trước à? Trần Xán thậm chí không bao giờ phạm lỗi này.”

Tôi ngoắc với Ngụy Hàn Châu:

“Cởi mũ .”

Cậu ta cảnh giác:

“Làm gì?”

“Phạt. Tôi muốn tai cậu một cái.”

Ngụy Hàn Châu lập tức từ chối.

Tôi thở dài:

“Xem cậu vẫn chưa sợ bạn khổ. Đợi đi.”

Tôi rút điện thoại, gọi ngay Trần Xán.

“Alo? Gì ?”

Giọng nghe rõ là còn đang ngủ.

Tôi :

“Tự vả một cái.”

Ngụy Hàn Châu biến sắc:

đừng…”

Chữ “” còn chưa kịp , bên kia vang tiếng “BỐP!” rất rõ ràng.

Trần Xán ngái ngủ hỏi:

“Một cái đủ chưa?”

Ngụy Hàn Châu giật điện thoại khỏi tôi:

“Đủ rồi đủ rồi!”

“Ờ, em ngủ tiếp đây.”

Trần Xán ngủ luôn.

Một cái bạt tai với như làn gió thoảng, chẳng để cảm giác gì, với Ngụy Hàn Châu thì như sóng thần đổ ập trong lòng cậu ta.

Cậu ta nhắm mắt, nghiến răng :

“Ít nhất thì phải chọn một chỗ không có …”

Ngụy Hàn Châu dẫn tôi văn phòng chủ tịch hội sinh viên của cậu ta.

Tôi không hề khách sáo, ngồi luôn vào chiếc ghế rộng của cậu ta, rồi ngoắc gọi cậu ta như… gọi chó.

Ngụy Hàn Châu ngơ:

“Ý là gì?”

Tôi cau mày:

“Cậu cao như , tôi tai sao với tới?”

Trần Xán mới học cấp hai đã cao hơn tôi, mỗi lần tôi tai , đều cúi tôi .

Ngụy Hàn Châu do dự vài giây, sau đó bước một bước rồi bất ngờ quỳ một gối trước tôi, làm tôi giật nảy .

Cậu ta tự giác tháo mũ và khẩu trang, căng cứng, mắt nhắm , lông mi khẽ run, trông khẩn trương cả gương ngoan ngoãn lạ.

Giống như chuyện tôi sắp làm… với cậu ta là một nghi thức trang trọng.

Thế này thì gian lận rồi còn gì!?

Tôi cảm thán trong lòng, thì không chút do dự túm lấy tai Ngụy Hàn Châu.

Cảm giác rất tốt, còn nóng.

Tôi nhẹ nhàng kéo một cái.

Không dùng nhiều lực tai cậu ta đã đỏ bừng .

“Thôi, lần này tha cậu đấy.”

Tôi cúi , môi kề sát tai cậu ta, thổi nhẹ một .

Lập tức toàn bộ vành tai lẫn khuôn của cậu ta đỏ bừng như quả cà chua.

Tôi nghe cậu ta hừ nhẹ một tiếng, hoảng loạn định đứng dậy.

khi kịp hoàn hồn, phản ứng đầu tiên của Ngụy Hàn Châu là nổi giận:

… chẳng lẽ… làm với Trần Xán?”

Sắc cậu ta thay đổi liên tục, không biết đang tưởng tượng cái gì.

Tôi lập tức bị suy nghĩ của cậu ta làm rùng .

Làm ơn đi?

Nếu đổi thành Trần Xán ở trước tôi, tôi có thể vặn tai xoay 360 độ, chưa rớt là tôi đã xem như nhân từ lắm rồi.

Tôi bật cười:

“Tôi xử với Trần Xán thế nào… thì liên quan gì cậu?”

Ngụy Hàn Châu hoảng :

“Không ! đã đồng ý rồi, sau này phép chơi đùa với tôi, không làm với anh em của tôi!”

Tôi khoanh , lười biếng :

“Còn tuỳ vào thành ý của cậu.”

Ánh mắt Ngụy Hàn Châu tối đi một chút.

Đột nhiên cậu ta đưa chống lưng ghế sau lưng tôi, thân hình cao lớn đổ bao trùm lấy tôi.

Tôi không hiểu cậu ta định làm gì, nên bối rối nhìn cậu ta.

Ngay bên tai của tôi vang một tiếng “cạch” rất nhỏ.

Lưng ghế bị hạ và Ngụy Hàn Châu cúi sát theo, một chống bên ngay cạnh tai tôi.

Giọng cậu ta trầm , mang theo nguy hiểm:

“Trần Xán… xử với thế này sao?”

Tôi xẹp lép trong một giây.

Cảm thấy bực bội, tôi :

“Tôi còn tát Trần Xán mỗi ngày đấy. Cậu muốn à?”

Ngụy Hàn Châu ho nhẹ, xấu hổ, rồi… ngẩng tôi nhìn.

“Thật không?”

Có vẻ như cú tát hôm đó khiến Ngụy Hàn Châu khai sáng trí não thật rồi.

Cậu ta nắm rõ sở , gu thẩm mỹ, khẩu vị của tôi như lòng bàn , còn thuộc cả thời khoá biểu tan tiết cái là đúng giờ xuất hiện trước cửa lớp với đủ loại quà.

Lúc thì trà sữa, lúc thì đồ nướng, lúc là hộp blind box tôi quay mãi không trúng.

Tôi ôm cậu ta đầy vui mừng:

“Sao cậu biết tôi cái này ? Giỏi , phiên bản này cậu tìm !”

Ngụy Hàn Châu bị tôi dỗ mức mềm nhũn, còn giả vờ bình tĩnh.

cậu ta muốn bỏ vào túi quần, sau vài giây đấu tranh cậu ta vòng ôm eo tôi.

“Tôi đoán thôi. không khó mua lắm. còn gì nữa?”

Cậu ta giả vờ bình tĩnh, tôi giả vờ hé lộ.

“Làm sao đoán chứ, đi, cậu biết bằng cách nào?”

“Do chúng ta tâm linh tương thông…”

“Xạo rồi đó.”

Tôi xoay xoay tai cậu ta như cái chong chóng, cuối cùng cậu ta chịu khai:

“… rồi, thật là tôi hỏi Trần Xán.”

Tôi lập tức nhớ cuộc gọi hôm qua của thằng em:

ơi, xem thằng bạn cùng phòng của em có phải bị bệnh không? Dạo này cứ hỏi em là gì, ghét gì, bảo là để giúp em lấy lòng . Một thằng ngoài như thì hiểu cái gì? Cả thế giới này em là hầu giỏi nhất thôi!”

Giọng đầy kiêu ngạo, chẳng hiểu tự hào cái gì.

Tôi đáp:

“Có việc thì tâu, không thì cút.”

dè dặt hỏi tiếp:

“Không có gì… là dạo này chẳng sai em làm gì cả. đang có gì vui lắm hả? Hay có thằng em mới rồi?”

Không có em trai mới, ch.ó l.i.ế.m mới thì có một con.

Dạo gần đây Ngụy Hàn Châu bám tôi dữ , mức tôi suýt quên còn có một đứa hầu nhỏ nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương